Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 415 - Chương 415 - Ông Trời Đã Giúp Đỡ Là Ai?

Chương 415 - Ông trời đã giúp đỡ là ai?
Chương 415 - Ông trời đã giúp đỡ là ai?

Vài ngón tay của bác sĩ phẫu thuật đã chạm vào phía trong khoang ngực, chạm vào thực quản, chạm vào động mạch chủ, chạm vào khí quản, chạm vào phổi, và thậm chí chạm vào cơ hoành bên dưới.

Tào Dũng nhìn với ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị khi ngón tay của họ lần mò bên trong khoang ngực. Càng kiểm tra để chắc chắn càng khiến lòng người chùng xuống.

Chừng nào xương cá vẫn chưa được tìm thấy, cái thứ vũ khí giết người này sẽ tiếp tục lấy đi sinh mạng. Vì vậy, bắt buộc phải tìm nó cho bằng được. Tuy nhiên, bác sĩ phẫu thuật không thể nói rằng không có giới hạn thời gian để tìm ra nó. Thời gian gây mê phẫu thuật quá lâu sẽ có thể dẫn đến tai biến.

Nhìn thấy hai chuyên khoa bọn họ đang tìm kiếm mà trông có vẻ không được thuận lợi, lông mày của Đàm Khắc Lâm nhíu chặt lại, đang nghĩ xem phải làm gì.

Những người khác, chẳng hạn như bác sĩ gây mê, Tần Nhược Ngữ, và những người khác, tất cả đều có tâm trạng ủ dột.

“Thật quái lạ, cái này mò thế nào cũng đều không tìm ra được.” Chu Hội Thương ngạc nhiên nói: “Tôi sắp chạm vào cơ hoành rồi. Không phải xương cá đã rơi xuống dưới rồi chứ?”

Mấy chữ phía sau đột nhiên khiến trong đầu Phó Hân Hằng chợt lóe lên ý nghĩ. Anh nheo mắt, nhớ lại trước kia cô đã từng đuổi theo và nói với anh: Không phải rơi xuống mà là trào ngược lên.

Các bác sĩ phẫu thuật, cũng như những người bình thường, có tư duy quán tính, một khi nghe thấy mất gì đó liền theo thói quen nhìn xuống bên dưới để tìm.

“Em ấy nói rồi, tìm lên phía trên đi.” Phó Hân Hằng lẩm bẩm khi nghĩ về mạch suy nghĩ của cô.

“A, anh nói cái gì?” Chu Hội Thương sững sờ khi nghe thấy tiếng anh ấy nói câu này, sau đó liền nói: “Tôi đã mò rồi, và tôi đã mò vào toàn bộ khu vực xung quanh lân cận chỗ thực quản bị thủng, nhưng không có gì cả. Tôi không tin là vừa rồi trong lúc họ cầm máu mà không mò qua."

"Tôi nói là tìm lại ở phía trên đi." Trong lúc Phó Hân Hằng nói, tất cả các ngón tay của anh ấy đã lần mò lên phía trên trước rồi. Đột nhiên, đầu ngón tay anh chạm vào thứ gì đó: “Tôi tìm thấy rồi.”

“Anh tìm thấy rồi sao?” Chu Hội Thương và những người khác nhìn xung quanh thăm dò.

Hai ngón tay của Phó Hân Hằng không dám cử động, các trợ lý khác nhanh chóng giúp anh tách các mô bên cạnh, để lộ chiếc xương cá mà anh tìm thấy.

Mọi người đều nhìn thấy chiếc xương không dài lắm, nhưng chiếc xương cá có thể giết người do có một đầu rất sắc nhọn của nó đã dính đẫm máu rồi.

Bác sĩ dùng nhíp đưa vào bên trong để gắp dị vật ra rồi để nó vào khay.

Tiếp theo là bác sĩ phẫu thuật không ngừng vá thực quản.

Bây giờ xương cá đã được tìm thấy thì không có vấn đề gì nghiêm trọng nữa, Chu Hội Thương hỏi bác sĩ phẫu thuật chính: “Tại sao anh đột nhiên nhận ra rằng phải tìm lên phía trên?”

Phó Hân Hằng không trả lời. Vì anh nhớ rất rõ là lúc trước anh đã dặn cô đứng ngoài không được vào.

Thế nên, Chu Hội Thương rất cố gắng nhớ lại những lời mà anh ấy đã nói cụ thể: “Anh nói rằng, người đó đã nói tìm ở phía trên, có phải là do ông trời bảo anh phải tìm bên trên không?”

Không cần phải nói nhiều, Phó Hân Hằng gần như muốn một chân đá anh chàng ở phía đối diện bước ra khỏi đây: “Ông trời cái gì chứ?!”

Chu Tuấn Bằng bị kẹp giữa hai bác sĩ cấp trên trong văn phòng khoa chính quy, và anh nơm nớp lo sợ kéo cái móc câu: Anh biết rằng trong khoa, giáo sư Chu rất hay nói đùa, vì vậy anh ấy không mấy ăn ý với người không thích nói đùa như giáo sư Phó.

Nói đi cũng phải nói lại, vậy thì lời giáo sư Phó đã nói là lời ai nói cho giáo sư Phó? Chu Tuấn Bằng đứng bên cạnh nên cũng đã nghe thấy, có thể khẳng định là giáo sư Chu không nghe nhầm, giáo sư Phó thực sự đã nói là người đó bảo.

Một tia sáng lóe lên trong đôi mắt đầy suy tư của Đàm Khắc Lâm.

Là ai đã nói thế? Còn ai có thể nói điều đó với tên người máy này? Giống như ông trời đột nhiên chỉ cho bác sĩ cách để cứu người, đây không phải chính là cảm giác của Tào Dũng gặp tiên nữ nhỏ vài năm trước đây sao?

Quay mặt lại, Tào Dũng không nhịn được mà cười thầm dưới lớp mặt nạ đã che kín mặt.

Trộm nhìn thấy đàn anh Tào đang vui vẻ một cách lén lút, trong đầu Hoàng Chí Lỗi chợt lóe lên một tia sáng, nó có lẽ là một suy đoán khá táo bạo của anh: Ông trời đó là đàn em Tạ sao?

Bình Luận (0)
Comment