Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 416 - Chương 416 - Hóa Ra Cô Ấy Cũng Nhớ Kỹ

Chương 416 - Hóa ra cô ấy cũng nhớ kỹ
Chương 416 - Hóa ra cô ấy cũng nhớ kỹ

Một đêm dài trôi qua, giờ đã bảy giờ sáng. Trời sáng sớm bên ngoài cửa sổ.

Sau khi ca mổ kết thúc, một nhóm bác sĩ phẫu thuật cởi găng tay và quần áo phẫu thuật, người đầy mồ hôi. Phẫu thuật suốt mấy tiếng vào nửa đêm rất mệt mỏi.

Bác sĩ gây mê với y tá phải chuẩn bị để đưa bệnh nhân đến phòng bệnh, các bác sĩ cấp dưới như Chu Tuấn Bằng, phải nhanh chóng hoàn thiện kế hoạch điều trị sau khi bệnh nhân trở về phòng bệnh rồi đưa bác sĩ có thẩm quyền xem xét ký tên.

Giao cho bác sĩ chuyên khoa đi làm việc, Đàm Khắc Lâm lấy điện thoại di động từ trong túi ra, có người cho rằng anh định gọi điện mắng học sinh. Bởi vì ai cũng biết tính khí của anh ấy không tốt. Anh mệt mỏi cả đêm thì cũng nên mắng.

Điều không ai nghĩ tới là anh ấy chỉ liếc nhìn điện thoại rồi cất vào túi, rõ ràng, muốn mắng nhưng lại không mắng, đó là: lười mắng quá.

Hoàng Chí Lỗi nhận được một cuộc điện thoại từ bạn của anh là sĩ quan Hồ.

“Tôi đã mua bữa sáng cho các bác sĩ và y tá của cậu. Đưa đến phòng phẫu thuật cho mấy người. Cậu ăn đi. Sau đó, không được mắng bạn gái tôi. Không thì trong lòng em ấy khó chịu muốn chết.” Hồ Chấn Phàm lải nhải với bạn học bác sĩ trong điện thoại, tóm lại một câu, thương bạn gái mình: “Em ấy cũng không sai. Làm sao em ấy có thể nghĩ đến trường hợp ngoài ý muốn này chứ. Nếu có thể nghĩ đến, em ấy giỏi hơn các bác sĩ của cậu nhiều.”

“Bữa sáng ở đâu?” Hoàng Chí Lỗi không rảnh nghe cậu ta thổ lộ tình cảm với học muội của mình, chỉ biết giờ anh đang rất đói.

Thế là tất cả mọi người cùng ăn bữa ăn sáng yêu thương của sĩ quan Hồ trong văn phòng bác sĩ ở phòng phẫu thuật.

Trước khi ăn sáng, Tào Dũng đứng ở hành lang đang suy nghĩ nên gọi điện thoại hay nhắn tin cho tiểu học muội.

Cửa phòng phẫu thuật mở ra.

Một hàng người ngồi bên ngoài đợi, vừa ăn xong bữa sáng mà Hồ Chấn Phàm mang tới, thấy thế miệng không kịp lau đã đứng dậy chạy đến.

“Tránh ra tránh ra.” Bác sĩ gây mê với y tá phụ giúp đẩy giường ra ngoài.

“Đàn anh Lư.” Liễu Tịnh Vân đi đến bên cạnh đàn anh Lư, muốn hỏi một chút về tình huống phẫu thuật của tiểu học muội.

“Đừng hỏi, muốn hỏi thì đến chỗ bác sĩ phẫu thuật hỏi.” Lư Thiên Trì không cho đàn em hỏi.

Rõ ràng cơn tức giận của đàn anh vẫn chưa nguôi ngoai, Liễu Tịnh Vân không dám hỏi thêm câu nào nữa.

Tạ Uyển Doanh với hai giáo sư nhìn Hà Hương Du trên giường bệnh. Cô gọi: “Chị ba.”

Trên mặt Hà Hương Du đeo mặt nạ dưỡng khí, dường như có một chút ý thức nghe thấy giọng nói của cô, hơi gật đầu.

Chủ nhiệm Giang và Nhậm Sùng Đạt nhìn thấy, đều thở phào nhẹ nhõm: “Không sao không sao, người tỉnh rồi.”

Bệnh nhân được đẩy lên khu vực ICU của khoa phẫu thuật tim trên tầng tám, nơi không phận sự miễn vào.

Nhậm Sùng Đạt không đi theo, lén lút vào phòng phẫu thuật. Gặp được bạn học cũ là Tào Dũng thì nhanh chóng chạy tới, nhỏ giọng nói: “Tôi nghe em ấy nói, mấy năm trước cậu và em ấy gặp nhau tại phòng cấp cứu ở quê? Em ấy bị sao vậy mà lại cấp cứu ở bệnh viện quê nhà?”

Tối hôm qua sinh viên đột nhiên để lộ ra chuyện này, khiến Nhậm Sùng Đạt với tư cách là cố vấn nghe xong cảm thấy kỳ lạ.

Tiểu học muội nói tự mình nói ra? Nếu như là sự thật, thì không phải chỉ có mỗi anh là người nhớ mãi, mà tiểu học muội cũng nhớ về lần đầu gặp mặt mình. Trong lòng Tào Dũng run sợ một lúc, đôi mắt đen anh tuấn híp lại.

Nhậm Sùng Đạt thấy nụ cười trong mắt anh ấy, biết là trong lòng đang rất vui sướng, ngây ngẩn cả người: Cái người này, lần đầu tiên gặp người ta ở bệnh viện cấp cứu thế mà lại cảm thấy vui vẻ? Gặp nhau trong phòng cấp cứu bệnh viện có thể lãng mạn sao?

Đôi nam nữ này bị Cupid bắn mũi tên tới mù quáng, Nhậm Sùng Đạt anh cuối cùng đã hiểu rõ, nhìn bộ dạng bạn học cũ này một chút.

“Mấy năm trước, em ấy không học ở trường y, mới chỉ là một học sinh. Em ấy đến bệnh viện khoa cấp cứu, là để khám bệnh sao?” Nhậm Sùng Đạt hỏi.

Bình Luận (0)
Comment