Lúc này, cha mẹ Hà Hương Du đã tới, đứng ở hành lang tầng 8 khoa tim mạch nói chuyện cùng với chủ nhiệm Giang và thầy cô trong trường bọn họ.
Bác sĩ rất bận rộn, vì vậy nên để việc liên lạc với người nhà giao cho các giáo sư trong trường, nếu cần bác sĩ sẽ quay lại tiến hành giảng giải chuyên môn.
“Chú Hà, dì Trương.” Liễu Tịnh Vân đi tới, ân cần thăm hỏi ba mẹ học muội.
“Tịnh Vân à.” Dì Trương đi tới nắm chặt tay Liễu Tịnh Vân: “Con nói cho dì nghe tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Các giáo sư nói, tối qua chỉ có mấy con ở cùng Hương Du.”
“Đúng vậy, con, Doanh Doanh và Hương Du ở cùng nhau. Em ấy là tiểu học muội của chúng con.” Liễu Tịnh Vân giới thiệu em út Tạ Uyển Doanh cho chú và dì.
Lần đầu tiên gặp mặt người nhà của chị ba, Tạ Uyển Doanh có chút hồi hộp, gật đầu nói: “Chú, dì.”
“Dì đã từng nghe Hương Du nhắc tới trong điện thoại, nói nó có một em út học rất giỏi.” Dì Trương nói.
Không nghe thật không biết chị hai vậy mà đi đâu cũng khen ngợi cô. Tạ Uyển Doanh có chút ngại ngùng, cô cũng không có lợi hại như chị đã nói, nếu không tối qua đã có thể dự liệu được chị xảy ra sự cố.
“Chuyện là như thế này. Tối qua em ấy bị hóc xương cá. Chúng con nghĩ em ấy sẽ giống như lúc trước, chỉ cần nuốt xương cá bị hóc xuống là không chuyện gì.” Liễu Tịnh Vân nói với ba mẹ học muội: “Chúng con không nghĩ tới cái xương cá kia lại bị mắc vào trong thực quản em ấy, đâm thủng thực quản. Kỳ lạ là, em ấy không thấy đau. Nếu em ấy kêu đau chúng con đã có thể biết. Là em ấy cảm thấy không đau hoặc là không nói ra, chúng con cũng không biết được. Vì tối hôm qua xảy ra rất nhiều chuyện, chúng con có rất nhiều người cần giúp đỡ.”
“Giáo sư nói con bé dũng cảm cứu người, nhưng chúng ta lại không nghĩ như vậy, định khuyên con bé đi nước ngoài.” Dì Trương nói xong xoa xoa mắt, con gái là tâm can bảo bối, gặp phải chuyện không may thử hỏi cha mẹ nào không đau lòng.
Về điểm này Liễu Tịnh Vân cần phải nói rõ: “Dì, cho dù là đi nước ngoài, gặp phải loại chuyện này, Hương Du làm bác sĩ em ấy cũng sẽ cứu người y như vậy.”
“Đúng, tính cách nó là như vậy.” Dì Trương cam chịu nói.
“Được rồi, đừng nói nữa.” Chú Hà khoát tay, ý bảo vợ bớt nói lại: “Chuyện này là ngoài ý muốn.”
“Tôi không có định sẽ oán trách ai.” Dì Trương ngẩng đầu tranh cãi với chồng: “Tôi chỉ là không muốn con bé lại gặp phải chuyện này lần nữa, hy vọng có thể tránh được.”
“Đã nói là ngoài ý muốn. Bà nghĩ có thể tránh được chuyện ngoài ý muốn sao?”
Thấy hai vợ chồng bọn họ cãi nhau, chủ nhiệm Giang và một vài giáo sư ở trung gian hòa giải: “Hiện tại đã phẫu thuật xong, rất thuận lợi, tất cả đều tốt. Không cần thiết phải cãi nhau.”
“Thầy giáo, tôi muốn bàn bạc với các người. Chúng tôi đã tìm một giáo sư phòng thí nghiệm cho Hương Du ở nước ngoài, muốn để con bé đi ra nước ngoài nghiên cứu.” Dì Trương thẳng thắng đề cập với các giáo sư.
Thầy Vương phụ trách dạy lâm sàng cho Hương Du nghe được lời cha mẹ cô, thiếu chút nữa há hốc mồm: Có ý gì? Học trò tôi vất vả bồi dưỡng lại muốn đưa đi nước ngoài?
Nhưng tối qua học trò xảy ra một chuyện lớn, tâm thầy Vương có chút áy náy nên không muốn cãi nhau người nhà học trò, yên lặng quay đi.
“Nước ngoài có điều kiện tốt.” Chủ nhiệm Giang nói: “Nhưng mà, sự thật là trong nước thiếu bác sĩ ưu tú nghiên cứu bệnh lý.”
“Dì.” Tạ Uyển Doanh nhớ tới những lời chị ba tâm sự hôm qua, nói: “Chị ba muốn ở lại trong nước, chị ấy hi vọng có thể trở thành bác sĩ trong nước vì người dân của đất nước mà trị bệnh cứu người.”