“Con bé ấy ngốc thật.” Dì Trương nghe thấy cách nghĩ của con gái mình không những không vui mà còn rất tức giận: “Tối qua mạng của nó được giữ lại, đủ rồi, đủ rồi, đủ để bồi thường cho tâm huyết bồi dưỡng nó của các giáo sư. Để con bé đi nước ngoài thôi!”
Một nhóm giáo sư nghe thấy lời này của phụ huynh sinh viên, không biết làm gì tiếp theo.
“Dì à.” Tạ Uyển Doanh mỗi lần nhớ lại lời nói của chị ba tối hôm trước, luôn cảm thấy đồng cảm sâu sắc, cố gắng lấy ví dụ của chính mình nói: “Trong nhà cháu không phải tất cả mọi người đều ủng hộ cháu đi học bác sĩ.”
Giống như ba của cô, ông nội cô không một ai cho rằng cô đi học y là tốt cả. Một đứa con gái lãng phí thời gian 8 năm đi học y, không bằng đi học sư phạm còn có được trợ cấp. Hơn nữa, con gái lấy chồng là quan trọng nhất, con gái có làm bác sĩ hay không cũng không là gì. Sự nghiệp của con trai mới quan trọng.
“Chỉ có mẹ của cháu ủng hộ, bà ấy đã từng học y khoa biết rõ con đường này rất khó, biết cháu học ngành này sẽ rất cực khổ. Bà ấy cũng từng lưỡng lự, nhưng mà sau đó biết được cháu học y bản thân thấy rất vui vẻ nên bà ấy cũng vui cùng với cháu. Bất luận thế nào đều phải để con cái của mình vui vẻ. Với tư cách là một người mẹ bà ấy đã nghĩ như vậy. Cháu tin dì và mẹ cháu cũng giống nhau.”
Dì Trương nói: “Dì đương nhiên là giống mẹ cháu rồi, đều là vì tốt cho con bé. Ra nước ngoài có chỗ nào không tốt? Ai cũng biết ra nước ngoài là tốt. Không phải ai cũng có điều kiện để đi nước ngoài như vậy? Dì không phải bảo con bé từ bỏ học y, ra nước ngoài cũng học y như vậy không tốt sao?”
“Có thể chị ba không thấy vui khi đi nước ngoài. Dì à dì nhất định phải bảo chị ấy tiếp tục đi sao?”
“Cháu không hiểu, điều kiện phòng thí nghiệm nước ngoài rất tốt, có thể để con bé tạo ra được thành quả càng lớn hơn vì xã hội mà cống hiến.”
“Dì à, có thể là dì chưa hiểu lắm rằng chị ba thích làm bác sĩ khoa bệnh lý. Bác sĩ khoa bệnh lý ở nước ngoài và trong nước là như nhau, đều thuộc về bác sĩ lâm sàng. Giá trị lớn nhất của bọn họ đều nằm ở lâm sàng. Chị ba học nhiều năm như vậy mục tiêu chỉ có một là làm lâm sàng cứu người, không chỉ là ở trong phòng thí nghiệm. Nếu chị ấy muốn ở trong phòng thí nghiệm thì cản bản không cần phải lãng phí khoảng thời gian này.”
“Cái gì mà lâm sàng, cái gì mà phòng thí nghiệm, không giống nhau sao?” Dì Trương nóng nảy hỏi vặn lại.
“Không giống nhau ạ, bác sĩ lâm sàng là cần đi đến giường bệnh, trực tiếp phục vụ bệnh nhân. Phòng thí nghiệm làm nghiên cứu thì chỉ ở trong phòng thí nghiệm, cho dù thỉnh thoảng có tiếp xúc với bệnh nhân thì cũng không có trách nhiệm chữa trị cho bệnh nhân. Hai loại vị trí công việc này mỗi cái có mỗi giá trị riêng, không thể nói cái nào giá trị cao cái nào giá trị thấp. Phòng thí nghiệm nghiên cứu làm ra thành quả to lớn, mọi người đều vui mừng. Nhưng không có bác sĩ lâm sàng chữa trị từng bệnh cho bệnh nhân, thì làm sao được? Thành quả nghiên cứu của phòng thí nghiệm với trên thực tế lâm sàng thỉnh thoảng có một vài bệnh nhân đặc biệt ngoài ý muốn không thể áp dụng được, vì vậy không tồn tại cái gì mà nghiên cứu ra là có thể tạo phúc cho nhân loại, chung quy vẫn sẽ có sự sai lệch.”
Cổ họng dì Trương có gì đó như bị mắc kẹt, rất rõ ràng, bà ấy không hiểu y học cũng không hiểu cái gì là nghiên cứu phòng thí nghiệm, chỉ theo kiểu nghe ai nói cái gì tốt thì cứ làm cái đó là tốt.
Thấy vậy, Tạ Uyển Doanh cẩn thận nói tiếp với đối phương, hy vọng có thể giúp cho chị ba: “Niềm tự hào lớn nhất của bác sĩ khoa bệnh lý nằm ở chỗ có thể kịp thời giúp bệnh nhân chẩn đoán chính xác nguyên nhân phát bệnh. Cho rằng ung thư chỉ cần chẩn đoán ra khối u ác tính là đủ rồi sao? Giống như bệnh nhân ung thư vú, nếu như có thể trong hệ thống khối u làm kiểm tra hóa sinh kích thích hooc môn, có thể giúp bác sĩ lâm sàng phán đoán có phải áp dụng chữa trị nội tiết hay không. Với bệnh nhân mà nói chẳng khác nào có thêm nhiều cơ hội sống sót. So sánh với bệnh nhân ung thư từ đầu tới cuối trải qua rất nhiều lần sinh thiết chữa bệnh, có thể quyết định phương án chữa trị nào đối với bệnh nhân là có hiệu quả nhất. Hiện nay bệnh nhân ung thư càng ngày càng nhiều, hơn nữa hiếm thấy bệnh được chẩn đoán ra, sự đóng góp cá nhân của bác sĩ khoa bệnh lý giúp ích cho bệnh nhân rất nhiều.”