"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Lý Khải An ghé sát tai Triệu Điềm Vỹ hỏi.
"Đâm vào động mạch máu sao? Tôi thấy Doanh Doanh đang dùng sức đè lên." Triệu Điềm Vỹ đã đoán được lý do thất bại bằng cách phân tích động tác của nữ học bá cùng lớp, kết quả 100% đoán đúng.
Lâm Hạo nghe cuộc đối thoại của hai người này liền trợn trắng mắt, lại nhìn lớp trưởng đang đứng bên cạnh mình.
Nhạc Văn Đồng híp mắt, nên cùng cậu ta suy nghĩ giống nhau, điểm chú ý là vì sao động tác lấy băng gạc của Tạ Uyển Doanh dường như còn phản ứng nhanh hơn hai bác sĩ.
Một số âm thanh và động tĩnh xung quanh cuối cùng đã đánh thức bà già hơn chín mươi tuổi: "Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
"Không có việc gì đâu ạ." Tạ Uyển Doanh vừa nghe thấy bệnh nhân hỏi, lập tức quay đầu nói với bệnh nhân: "Bà à, bọn họ đang nói là có con chim bay tới, ở cửa sổ bên kia. Bà nhìn qua xem…"
Bà cụ nghe xong lời này của cô, thật sự mở to mắt mờ mịt nhìn về phía cửa sổ bên kia, thật sự là không nhìn rõ cái gì cả, theo như lời cô nói liền nghĩ trong đầu: "Trông giống như một con chim Hỉ Thước?”
"Đúng rồi, là chim Hỉ Thước, bà ạ." Tạ Uyển Doanh đáp lại bệnh nhân.
Sinh viên y khoa tựa vào tường có một nửa cười đến khom lưng, liều mạng che miệng. Nghĩ cô là người mở mắt nói dối lừa gạt bà cụ, thế nhưng lại đâu ra đấy, hơn nữa thật sự là lừa gạt được.
Thỉnh thoảng phải học cách lừa dối bệnh nhân. Chút kinh nghiệm này là ngày đầu tiên trong đời cô vào lâm sàng nhìn thấy đàn anh Tào làm nên đã học được.
Kinh nghiệm chữa bệnh của đàn anh Tào rất tốt, Tạ Uyển Doanh trong lòng nghĩ: Sau khi nhìn bà cụ bị cô lừa gạt như vậy, không còn khẩn trương nữa, đang nở nụ cười.
Cửa phòng bệnh lặng yên không một tiếng động mở ra, Đàm Khắc Lâm bước nhanh vào, trước tiên quét mắt nhìn đám sinh viên y khoa đang cười kia.
Khoảnh khắc một hàng sinh viên y khoa phát hiện anh ấy đứng trước mặt, chỉnh tề đứng nghiêm trang, trên mặt ai còn đang cười chỉ muốn khóc.
Bầu không khí đã trở lại nghiêm túc. Đàm Khắc Lâm đi tới cuối giường bệnh, tầm mắt bén nhọn nhanh chóng nhắm vào khu vực phẫu thuật, nơi đó chỉ có tay Tạ Uyển Doanh cầm băng gạc dùng sức đè lên. Sức mạnh của cô rất lớn và vị trí đè chính xác, vì vậy băng gạc chỉ còn lại một chút máu chảy ra lưu lại dấu vết.
Thi Húc cũng quan sát thấy hiện tượng này. Vì vậy, câu hỏi mà anh ta suy nghĩ trước đó đã có câu trả lời: nữ sinh y khoa này không phải là trùng hợp ngẫu nhiên, mà là thực sự dự đoán sớm được rằng kim đâm nhầm vào động mạch, vì vậy lấy băng gạc nhanh hơn anh ta.
"Đâm vào động mạch sao?" Đàm Khắc Lâm nhìn lướt qua bệnh nhân đang ngủ thiếp đi, hỏi.
Tôn Ngọc Ba điều chỉnh lại hô hấp: "Vâng, có thể đâm hơi sâu một chút ạ.”
"Các em ở bên cạnh nhìn, các em có cảm thấy là anh ấy đâm sâu không?" Tầm mắt Đàm Khắc Lâm tập trung vào bàn tay đang ấn lên miếng băng gạc Tạ Uyển Doanh và hỏi lại.
Một nhóm người đang tự hỏi không biết anh ấy đặt câu hỏi cho ai.
Ngay sau đó, La Yến Phân, Lý Văn Hào và Trương Ngọc Cường trong lòng giật mình, chẳng lẽ hỏi câu hỏi bao quát để cho cả ba người bọn họ trả lời.
"Trả lời." Thi Húc nói với bốn học sinh đối diện.
Nhóm sinh viên y khoa đứng dựa vào tường nhìn từ xa, từng người một sợ nuốt nước miếng: Câu hỏi này quá khó để trả lời.
Ba người La Yến Phân lật đi lật lại trong trí nhớ để tìm ra sơ đồ cấu trúc giải phẫu có liên quan, phát hiện ra có sơ đồ giải phẫu là chưa đủ mà cần phải kết hợp với thực tế để phân tích. Chỉ nhớ trên sách giáo khoa có ghi, nếu đâm sâu là sẽ đâm nhầm vào động mạch ở dưới xương quai xanh.
Ba người nhìn nhau, câu trả lời được viết trong sách giáo khoa có sai không?
Đợi nửa ngày vẫn không thấy những người này trả lời, hai giáo sư hiểu ra: có vẻ như câu trả lời của những người này là như vậy.
"Câu trả lời của em là gì?" Thi Húc chỉ ngón tay vào Tạ Uyển Doanh.
"Không phải là đâm quá sâu mà là khi đâm thủng góc độ quá nghiêng về hướng sụn giáp, quá nghiêng nên không đâm được tĩnh mạch lại sâu hơn một chút đâm vào động mạch. Động mạch dưới và tĩnh mạch phía dưới xương quai xanh không phải hoàn toàn là nằm thẳng đứng song song với nhau ạ.” Tạ Uyển Doanh nói.