Tôn Ngọc Ba và những người khác hồi tưởng lại chuyện này, gật đầu.
"Cậu còn cần cô ấy nói xong mới nhớ tới." Thi Húc nhìn cấp dưới cau mày, giống như La Yến Phân nói, vừa mắng chửi so với giáo sư Đàm còn cằn nhằn hơn, giọng nói không trầm thấp như giáo sư Đàm, nhưng mà lải nhải dài dòng rất đáng sợ: "Khi nào thì cậu không cần lau mồ hôi trên đầu, cậu nói xem, cậu nói xem, cậu tự mình nói!”
Trong lòng biết trạng thái hôm nay của mình không tốt, cho nên không miễn cưỡng, Tôn Ngọc Ba đã chuẩn bị nhường vị trí cho Thi Húc làm.
Đâm thủng đôi khi khó khăn hơn phẫu thuật, bởi vì nó không thể nhìn thấy. Nếu mổ, tầm nhìn có thể thấy rõ ràng các mạch máu. Nếu là đâm thủng thì có đôi khi may mắn thế nào cũng không thể đâm chính xác được. Y tá có kinh nghiệm nhất về điều này. Vì vậy, nếu cuối cùng không thể đâm thì cần phải phẫu thuật cắt tĩnh mạch.
Thi Húc vừa lải nhài vừa giảng dạy, một bên vòng qua giường chuẩn bị tự mình làm. Tình trạng của bệnh nhân không được phép thử và sai nhiều lần.
Đột nhiên, Đàm Khắc Lâm một tay ngăn anh ta đi về phía trước.
Thi Húc dừng chân lại, sửng sốt: Phó trưởng khoa muốn làm gì?
"Em có muốn thử xem không?" Ánh mắt bén nhọn của Đàm Khắc Lâm nhìn vào gương mặt nghiêng nghiêng phía trước, suy nghĩ: Buổi tối hôm trước cô còn có chút hoảng hốt, thế mà một ngày sau đó đã có thể khôi phục như thường, là một kỳ tài quái lạ trước sau như một.
Giáo sư Đàm hỏi cô sao? Tạ Uyển Doanh quay đầu lại, cũng giống như các sinh viên y khoa khác trong mắt xẹt qua một tia ngoài ý muốn.
"Muốn, hoặc, là, không, muốn?" Đàm Khắc Lâm gằn từng chữ hỏi cô.
Giáo sư Đàm như vậy đâu gọi là hỏi, định nghĩa chính xác là tra tấn. Tra hỏi một sinh viên y khoa có can đảm để làm điều đó hay không, có sự tự tin chuyên môn hay không, có tư duy bình tĩnh hay không, chứ không phải là bộc phát niềm đam mê rồi lát nữa thực hành thất bại lại che mặt khóc.
Áp lực vào giờ khắc này tuyệt đối là rất lớn. Bởi vì một người phía trước đã thất bại một lần. Nếu lại đâm thủng thất bại một lần nữa. Có thể cần phải chọn phía bên trái khó đâm hơn để thực hiện đâm thủng. Đến lúc đó đả kích càng lớn hơn nữa.
Trong lòng các sinh viên y khoa khác, trái tim đều đang đập thình thịch. Có nên làm hay không, cơ hội hiếm hoi của giáo sư, nếu bạn không cố gắng, giáo sư sẽ nghĩ rằng bạn là một kẻ hèn nhát vô dụng, sau này sẽ cân nhắc nhiều hơn nếu cho bạn cơ hội, trên thực tế là cơ hội để bạn có thể thực hành rất ít. Điều mà sinh viên y khoa lâm sàng muốn nhất chính là cơ hội để luyện tập. Chỉ có luyện nhiều, mới có thể thuần thục.
Thực hành y học thuộc về công việc khéo léo. Giống như y tá tiêm tốt hơn so với hầu hết các bác sĩ, bởi vì mỗi ngày đều tiêm cho bệnh nhân, sớm chiều rèn luyện nên khéo léo hơn.
Thế nhưng, nếu làm thất bại, đả kích này không biết sẽ kéo dài bao lâu. Bởi vì có thể thất bại của bạn lần này sẽ dẫn đến giáo sư nghĩ rằng bạn không thể làm, lần sau muốn cho bạn thử sẽ phải suy xét nhiều về điều đó.
La Yến Phân và Lý Văn Hào nghĩ, nếu là bọn họ thì sẽ dứt khoát cự tuyệt. Kẻ già đời đã có kinh nghiệm của kẻ già đời, lần này không thử cũng không quan trọng. Dù sao, họ sẽ không ở lại đây để làm việc trong tương lai. Chờ đến khi đến công việc của mình xác định rồi, khoa vì bồi dưỡng bọn họ, nhất định sẽ cho bọn họ cơ hội thực hành. Giống như bây giờ giáo sư Đàm rèn luyện giáo sư tiểu Tôn làm vậy. Đến lúc đó công việc ổn định, luyện tập có thất bại cũng không sợ.
Vội vàng làm gì. Thất bại sẽ để lại ấn tượng không thực sự tốt cho việc giảng dạy. Đi dạy người khác và nói rằng họ thực hành ở đâu không tốt, sẽ ảnh hưởng đến việc làm của họ.
"Muốn ạ." Tạ Uyển Doanh ngẩng đầu trả lời giáo sư.
Gà mờ, chẳng khác nào con bê mới sinh không sợ hổ, không rõ thất bại đáng sợ đến mức nào. Những người khác trong lòng không hẹn mà cùng nghĩ như vậy.