Tất cả giáo sư đều thuận lợi đưa dây dẫn vào, một lần nữa khẳng định điểm đâm rất chuẩn xác.
Sau khi rút kim tiêm ra, mô da của bà cụ không cần giãn nở, xuôi theo dây dẫn đưa ống dẫn tiến vào khoảng chừng 15cm, rút dây dẫn ra, cuối cùng khâu lại vết thương và băng bó bông gòn vào miệng vết khẩu để bệnh nhân cảm thấy thoải mái hơn.
Khó khăn nhất vẫn là bước đâm kim tiêm, chỉ cần đâm vào chính xác tĩnh mạch thì mọi việc theo trình tự đều thuận lợi. Tạ Uyển Doanh thành thục thực hiện, vô cùng vững vàng, không để lộ ra một nét lo lắng nào. Cô vốn không đơn thuần là kẻ chân ướt chân ráo mới bước chân vào nghề, cho nên cô biết rõ chỉ cần thành công bước đầu thì việc cần làm tiếp theo là tuyệt đối thận trọng, không được nôn nóng, ngoài ra không còn gì khác.
Sau khi đâm kim tiêm, rác y tế cũng đã được thu dọn sạch sẽ, mọi người mới phát hiện bà lão đang ngủ say như không có cảm giác gì.
Bác sĩ Thi Húc quay đầu nhìn huyết áp và nhịp tim của bệnh nhân, xác nhận bà cụ không có vấn đề gì. Nếu cẩn thận lắng tai nghe còn có thể nghe thấy tiếng ngáy ngủ nho nhỏ của bà. Người già lúc đổ bệnh tự nhiên lại ngủ rất nhiều.
Y tá đã đi vào. Tạ Uyển Doanh cùng bọn họ mặc lại quần áo bệnh nhân cho bà cụ. Đàm Khắc Lâm từ lúc quan sát khoảnh khắc cô đâm kim tiêm vào người bệnh nhân đã đoán trước được cô sẽ thành công, bây giờ đã quay người bước ra ngoài.
Thi Húc cùng Tôn Ngọc Ba đi ra ngoài phòng bệnh, anh đưa tay gõ đầu Tôn Ngọc Ba mấy cái: “Cậu làm sao vậy? Cậu định hoảng loạn tới khi nào? Em ấy lần đầu thực hiện cũng không hoảng như cậu.”
Thi Húc không biết sao? Đệ tử của anh vẫn chưa hoàn hồn sau ca mổ thủng màng tim ở phòng cấp cứu. Tôn Ngọc Ba đành bất lực chịu đựng bị cấp trên đánh.
Những sinh viên khác thấy thế, quay đầu tìm Triệu Điềm Vỹ và mấy bạn học khác hỏi: “Này, nói thật đi, mấy cậu luyện tập trước ở đâu vậy?”
Đừng hỏi nữa có được không. So sánh giữa thực hành giải phẫu trong phòng tập và thao tác trực tiếp với người sống trên giường bệnh không phải là hai việc hoàn toàn khác nhau sao.
“Các cậu đừng tốn công vô ích.” Triệu Điềm Vỹ và Lý Khải An nhanh chóng chuồn đi, nhìn thấy hai kẻ thông minh sáng lạn là Lâm Thời và Nhạc Văn Đồng đã sớm rút lui tránh bị tra hỏi.
Trở về văn phòng, Thi Húc hỏi Đàm Khắc Lâm: “Em ấy sao vậy?”
Thi Húc không giống mấy người bọn họ đã tiếp xúc với Tạ Uyển Doanh tương đối nhiều, đây là lần đầu tiên anh tận mắt quan sát cô thực hành, điều đó làm anh rất kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên có một sinh viên y khoa có thể thực hiện một ca chọc tĩnh mạch dưới xương đòn hoàn hảo như vậy. Rất hiếm, không đúng, anh chưa từng thấy chuyện này trước đây.
“Anh nghe em ấy trả lời là hiểu.” Đàm Khắc Lâm không ngẩng đầu lên đáp.
“Em ấy biết rất rõ về giải phẫu.” Thi Húc nhớ lại từng hành động cử chỉ của Tạ Uyển Doanh trước và sau khi phẫu thuật.
Đâu chỉ đơn giản là biết rõ. Không phải có bác sĩ khoa giải phẫu thần kinh cho rằng em ấy có cả siêu máy tính trong não sao? Có khả năng tưởng tượng trong đầu hình ảnh giải phẫu ba chiều của bệnh nhân. Đây là trường hợp mà Lưu Trình Nhiên phải đi hỏi người để tìm hiểu. Đàm Khắc Lâm thầm nghĩ: bác sĩ khoa giải phẫu thần kinh của bệnh viện mình quả là tài giỏi, có thể đoán được thiên phú của người ta trong phút chốc.
Thi Húc nghe xong thì ngạc nhiên: “Phải làm gì với dạng kỳ tài này đây?”
Làm gì sao? Khoa giải phẫu thần kinh phát hiện ra đầu tiên, hết sức lôi kéo cô ấy tới học tập ở đó.
Đàm Khắc Lâm ngước lên với ánh mắt đầy ẩn ý, Thi Húc sực tỉnh nói: “Làm sao mà chúng ta không muốn cho được?”
Bọn họ muốn hay không là một chuyện, khoa muốn hay không lại là chuyện khác. Quan trọng nhất là lãnh đạo bệnh viện nghĩ thế nào. Không phải khoa cứ nói muốn là có thể đem người về.
Có lẽ lãnh đạo bệnh viện cảm thấy khoa bọn họ không thiếu người nên không muốn chiêu mộ thêm người mới tới. Bình thường cũng có chuyện như vậy xảy ra. Cũng có thể người bọn họ cho là nhân tài nhưng lãnh đạo bệnh viện lại không thấy vậy. Thậm chí có thể giống như trường hợp của Tào Dũng, bệnh viện muốn đưa anh tới khoa đặc biệt.