“À.” Vừa nghe giọng điệu của đàn em, Liễu Tịnh Vân nghĩ cũng biết là có chuyện gì.
“Chị hai chị biết sao?” Hà Hương Du quan sát biểu cảm vi diệu trên mặt chị hai.
“Uh. Anh ấy là đồng hương của chị, bạn học của cảnh sát Hồ.” Liễu Tịnh Vân nói. Bạn trai của cô ấy cảnh sát Hồ thường ngày hay nói với cô ấy là, có bệnh thì tình nguyện tìm cô ấy khám bệnh cũng không tìm hai bạn học là bác sĩ ngoại khoa kia.
Vấn đề cô ấy chỉ là một bác sĩ khoa gây mê, chuyên môn không phải là khám bệnh cho người khác.
“Đàn anh Hoàng và đàn anh Chu thích nói về anh ta. Bởi vì dạ dày anh ta không tốt. Anh ta làm ở hội đồng thành phố, làm án lớn, có giới hạn thời gian. Có lúc bận làm các vụ án lớn cả ngày cả đêm, lúc chạy ra ngoài làm việc căn bản không có thời gian ăn cơm đúng giờ. Vì vậy lúc anh ta đến tìm các đàn anh khám bệnh, các đàn anh góp ý cho anh ta.”
“Góp ý gì vậy?”
“Làm nội soi dạ dày, làm nội soi ruột kết, siêu âm, kiểm tra sức khỏe toàn thân trước một lần rồi nói sau. Kiểm tra xong, nếu như uống thuốc không đúng giờ, không có tính kỷ luật, thì cần phải nhập viện tịnh dưỡng một thời gian. Anh ta nghe vậy đương nhiên là thấy không thể được. Nghĩ tới lãnh đạo của anh ta quanh năm dạ dày không tốt cũng không dám xin nghỉ, một người trẻ như anh ta có chút bệnh dạ dày thì có phải chuyện lớn gì đâu chứ? Vì vậy các đàn anh bắt đầu hù dọa anh ta, nói cậu cứ như vậy, ngày nào đó phát hiện ra ung thư dạ dày, phải cắt bỏ dạ dày. Anh ta quay lại hỏi chị, nói bác sĩ có phải đều như vậy không? Em nói chị phải trả lời làm sao đây.” Liễu Tịnh Vân nói.
Hà Hương Du nghe xong lời của cô ấy, vừa cười vừa nhăn mặt, bởi vì nghĩ đến bản thân đang nằm viện còn là bệnh nhân của tiền bối Chu.
Liễu Tịnh Vân thành thật đánh giá các đàn anh: “Đàn anh Hoàng đàn anh Chu tính cách hơi thô nóng nảy. Lúc nóng lên thì thích dạy bảo người khác. Vì vậy chị bị bệnh cũng không thích tìm bọn họ.”
“Tìm đàn chị Khương sao?”
“Tốt nhất là tìm tiểu học muội.”
Bỗng nhiên nghe chị hai nhắc đến muốn tìm cô khám bệnh, Tạ Uyển Doanh vội đi qua nói: “Đàn chị, em là thực tập sinh mà.” Lần trước cô khám bệnh cho một y tá, bị giáo sư dạy bảo cho 1 trận. Người ở bệnh viện mình, không tìm giáo sư khám mà lại đi tìm một gà mờ thực tập sinh như cô. Một lần là đủ rồi, lại thêm một lần nữa sao?
Hà Hương Du cũng nghĩ giống chị hai, nói với tiểu học muội: “Chị cũng tìm em khám bệnh là được rồi.”
Tiểu học muội ít nhất sẽ không giống các đàn anh cứ gầm gừ với các cô như vậy.
Tạ Uyển Doanh bối rối, nói với các đàn chị: “Đàn anh là quan tâm yêu quý các chị mà.”
“Chị muốn một bác sĩ dịu dàng.” Hà Hương Du có thể cảm nhận được sự nghiêm khắc của tiền bối Chu rồi, lúc này cảm giác cần sự dịu dàng vô cùng mãnh liệt, “Nói đến cái này, đàn chị Khương cũng…”
“Đúng, đàn chị Khương nóng lên cũng vậy. Chỉ có Doanh Doanh em là không thôi.” Đã thấy qua nhiều đàn anh đàn chị như vậy, Liễu Tịnh Vân cảm nhận được. Làm bác sĩ muốn dịu dàng rất khó. Bởi vì bác sĩ khi gặp vấn đề liên quan đến mạng người, rất khó mà không nóng vội. Giống như bản thân cô là bác sĩ gây mê, lần trước lúc xảy ra chuyện kia cùng với tiểu học muội, bản thân cô cũng nóng vội, tính khí muốn nổi cáu. Chỉ có tính cách của tiểu học muội hình như là trời sinh dịu dàng ấm áp. Vì vậy không phải cứ nói bác sĩ nữ thì chắc chắn dịu dàng hơn bác sĩ nam.
“Không phải đâu, chị hai, em gặp phải vấn đề cũng sẽ nóng vội.” Tạ Uyển Doanh vội vàng làm rõ, bản thân và người khác không khác nhau.
Liễu Tịnh Vân quay đầu nói với cô: “Chị không phải là làm gây mê cho bệnh nhân giường 8 khoa các em sao? Hôm nay trước lúc phẫu thuật bà cụ đó và mọi người trong khoa các em nói chuyện. Bà ấy nói em là dịu dàng nhất.”
Cụ bà hơn chín mươi tuổi mà cũng lại khen bác sĩ dịu dàng. Tạ Uyển Doanh có chút bất ngờ.
“Bệnh nhân trong phòng bệnh của em, ai cũng nói em dịu dàng nhất.” Liễu Tịnh Vân nói, “Nói là chưa gặp qua bác sĩ nữ nào dịu dàng giống như em.”