Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 435 - Chương 435 - Bị Tiền Bối Mắng Rồi

Chương 435 - Bị tiền bối mắng rồi
Chương 435 - Bị tiền bối mắng rồi

“Thực ra, Doanh Doanh, chị chưa từng gặp nữ bác sĩ nào dịu dàng như em.” Hà Hướng Du đánh giá cao đức tính tốt của đàn em.

Nghe hai đàn chị miêu tả, Tạ Uyển Doanh cảm thấy có gì đó không ổn.

Sao cô lại trở thành dịu dàng nhất rồi? Không đúng, cô không nóng tính. Chỉ khi ở nhà thấy mẹ bị đối xử tệ bạc, cô mới cãi nhau với bố. Còn lúc khác, cô không bao giờ mất bình tĩnh.

Suy cho cùng, không có người con gái nào có thể nhìn người mẹ mình yêu quý bị đối xử như vậy.

Nhưng nói tính cách cô mềm mỏng thì sai hoàn toàn. Tạ Uyển Doanh nhìn hai đàn chị, chẳng lẽ hai chị lại không hiểu tính của cô sao? Xét về tình hình thực tế. đổi lại nếu cô là tiền bối Chu hay đàn anh Hoàng, cô cũng sẽ quản lý nghiêm bệnh nhân của đàn chị, đây là trách nhiệm của bác sĩ.

Nói đền bà lão lão ở giường bệnh số 8. Liễu Tịnh Vân nhân cơ hội hỏi: “Bà ấy có một khối u lớn, nhưng các em chuẩn đoán không có di căn?”

“Vâng. Chụp CT toàn thân không phát hiện có.” Tạ Uyển Doanh nói.

“Sao khối u lớn như thế lại không có di căn?” Không phải bác sĩ lâm sàng, Liễu Tịnh Vân có chút nghi ngờ về điều này.

Về vấn đề này, là sinh viên khoa giải phẫu, Hà Hương Du rõ hơn đàn chị: “Khối u của bệnh nhân có rất nhiều loại. Dù khối u to nhưng độ ác tính không lớn cũng không di căn nhanh. Chỉ có thể là khối u phát triển chậm, thời điểm phát hiện cũng hơi muôn.”

“Ồ.” Liễu Tịnh Vân nghe hai đàn em nói về những kinh nghiệm lâm sàng khác mà cô cũng không hiểu lắm.

“Tình hình của bà ấy, chị sợ bà ấy mất nhiều máu trong quá trình phẫu thuật.” Hà Hương Du hỏi tiểu học muội liệu có gặp tình trạng này hay không.

Tạ Uyển Doanh nói: “Giáo sư Đàm đã dự tính, không chỉ vấn đề mất máu mà còn vẫn đề khác nữa..”

“Vấn đề gì?” Hà Hương Du cũng tò mò hỏi.

Tạ Uyển Doanh đã sớm không muốn người bệnh như chị ba nói chuyện như vậy: “Chị ba à, chị ngoan ngoãn đi ngủ đi thôi, chị bị sốt rồi. Đợi một lúc nữa chúng em sẽ đi.”

“Các em đừng đi.” Hà Hương Du nói, không nỡ để bọn họ đi, nằm viện thật nhàm chán.

Lúc này, đột nhiên nghe thấy tiếng động của ai đó ngoài cửa, quay lại nhìn thì thấy rất nhiều bác sĩ đã đến. Các bệnh nhân khác trong phòng hơi ngạc nhiên.

Y tá phụ trách giường bệnh đến và nói với các bác sĩ: “Tôi đã nói với bác sĩ Chu rồi, sốt đến 38 độ.”

“Mấy người các em, đã phát sốt còn tán chuyện?” Chu Tuấn Bằng đứng trước giường bệnh, tay chống hông, ra vẻ tức giận nhìn chằm chằm ba cô.

Hai người Liễu Tịnh Vân và Tạ Uyển Doanh vội đứng dậy, tránh sang một bên.

Chu Tuấn Bằng quay đầu trừng mắt với hai người bọn họ: “Từ mai, tôi không cho phép các cô đến nữa.”

Liễu Tịnh Vân dường như hiểu được tâm tư bạn trai mình, trong lòng khẽ nhủ: Bị mắng rồi.

Tạ Uyển Doanh không lên tiếng, cũng không phản bác. Nghĩ đến người chị ba mỗi lần thấy hai người bọn cô đều cao hứng, không nghi ngờ gì nữa, mệnh lệnh của tiền bối Chu nhất định phải thực hiện rồi. Để chị ba nghỉ ngơi mấy ngày đợi bệnh tình của chị ấy hồi phục rồi lại nói tiếp.

“Em không sao mà.” Hà Hương Du nói, nháy mắt với chị cả và em gái, ý chỉ họ nhất định ngày mai phải đến.

Tạ Uyển Doanh và Liễu Tịnh Vân nhìn lại như nhắc nhở: Chị đừng nói gì lung tung lúc này nữa.

Phải biết là, hiện tại có một đống bác sĩ khoa ngoại đang vây quanh nhìn chị đó.

Sinh viên khoa y của bọn họ chắc chắn họ phải lưu tâm. Nghe nói bị sốt như vậy, các y tá trong khoa đều chú ý quan sát, có vấn đề gì sẽ lập tức báo cáo, đến 38 độ làm các chuyên viên phẫu thuật đều phải đến xem.

Một người, hai người, ba người, bốn người, năm người. Năm phó chủ nhiệm, người đến càng nhiều hơn. Tạ Uyển Doanh đếm xong tất cả các tiền bối khoa y trước mặt nghĩ: Hiếm khi bọn cô được gặp những lãnh đạo lớn trong khoa như này.

Bình Luận (0)
Comment