Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 442 - Chương 442 - Bắt Lấy Cơ Hội

Chương 442 - Bắt lấy cơ hội
Chương 442 - Bắt lấy cơ hội

Trương Ngọc Cường bước lên, từ xa nhìn vào khu vực phẫu thuật đã cảm thấy buồn nôn cùng Lý Khải An.

Nhầy nhụa, kinh khủng, đặc biệt là mùi bốc lên vô cùng khó ngửi. Nguyên nhân chủ yếu là do khối u có kích thước lớn, lại nằm sâu ở bên trong khiến cho các bác sĩ phải mở rộng phạm vi mổ, cho nên ca phẫu thuật của bệnh nhân này có cảm giác còn khó khăn hơn phẫu thuật ung thư.

Phải nói tới hai bác sĩ phẫu thuật đều là những bác sĩ dày dặn kinh nghiệm của Hiệp hội Y khoa Quốc gia, bệnh viện lớn thuộc Hiệp hội Y khoa chắc chắn sẽ thường xuyên tiếp nhận các bệnh nhân ung thư giai đoạn giữa và cuối, thậm chí họ đã từng thực hiện những ca còn khó hơn thế này vì thế tinh thần vẫn rất ổn định, không lộ ra phản ứng gì.

Cái khiến Trương Ngọc Cường bất ngờ hơn là một trong hai phụ mổ chính là thực tập sinh Tạ Uyển Doanh. Học cùng với cô một thời gian, bọn họ biết chắc cô không phải loại tay mơ gà mờ gì. Nhưng mà anh chưa từng nghĩ tới cô không chỉ có nền tảng lý thuyết chắc chắn mà khả năng thực hành lâm sàng cũng rất vững vàng.

Nhìn qua đống hỗn độn khó chịu này, Tạ Uyển Doanh cầm thiết bị hút máu và mủ ra bên ngoài, cô thản nhiên đưa ngón tay sờ thử một chút, lúc ấy giáo sư có nhìn thấy hành động này của cô nhưng không hề lên tiếng phản đối.

Kiếp trước làm bác sĩ đã tiếp xúc với không biết bao nhiêu mẫu vật, bây giờ có thể dùng ngón tay sờ vào khối u khổng lồ vẫn đang chuyển động như vậy khiến cô có chút hy vọng.

Giáo sư không phải là không nhận ra điểm khác biệt của cô với những sinh viên khác, trong đầu chỉ xuất hiện hai chữ: dị biệt. Ba người cũng phải gọi là già dặn kinh nghiệm, đã trải qua không biết bao nhiêu cuộc phẫu thuật nhưng cũng không thể thích nghi nhanh như cô.

“Muốn chạm vào không?” Giọng nói điềm tĩnh và lãnh đạm của Đàm Khắc Lâm vang lên.

Ý thức được giáo sư đang hỏi mình, trong lòng Tạ Uyển Doanh giật thót lên, chẳng lẽ giáo sư có khả năng nhìn thấu suy nghĩ sao?

Hai giáo sư thấy vẻ mặt bất ngờ của cô liền nghĩ: mắt sáng như hai cái đèn pha thế kia, giấu làm sao được.

Tất nhiên là muốn chạm vào rồi. Tạ Uyển Doanh dù không biết giáo sư có đồng ý hay không, cô nói lí nhí.

“Cho em chạm vào đó.” Thi Húc nhanh miệng nói, anh biết rõ Đàm Khắc Lâm hỏi vậy nghĩa là đã đồng ý cho cô sờ vào rồi, nếu không thì có cạy miệng Đàm Khắc Lâm cũng không chịu nói một lời.

Sinh viên y khoa mà mạnh dạn cũng là một điểm mạnh. Giáo sư đồng ý cho chạm vào thì phải nhanh chóng bắt lấy cơ hội này. Là một bác sĩ phẫu thuật nhất định phải tích lũy kinh nghiệm bằng cách tiếp xúc với những bộ phận không thuộc cơ thể người.

Cơ hội như vậy thì không nên chần chừ, Tạ Uyển Doanh đang đeo găng tay y tế liền đưa tay chạm vào, cẩn thận sờ vào khối u khổng lồ trước khi nó được loại bỏ, liệu nó có nhịp đập không, liệu cảm giác có khác khi chạm vào những cơ quan bình thường không. Liệu xúc cảm lúc tiếp xúc trực tiếp có khác khi nhìn bằng mắt không, cô nhanh chóng ghi nhớ hình ảnh này bằng cả xúc giác, thị giác thậm chí là khứu giác.

Thời gian phẫu thuật gấp gáp, cô chỉ chạm vào có mấy giây liền rút tay về tránh làm chậm tiến trình của giáo sư. Cô cho rằng giáo sư dù sao cũng sẽ cho mình thêm một cơ hội.

Nhìn thấy động tác ấy, Lý Văn Hào không nhịn nổi hỏi La Yến Phân: “Các cậu là con gái mà can đảm quá vậy?”

La Yến Phân trưng ra biểu cảm khó tả: sai rồi. Nhiều khi cô còn hoài nghi không biết Tạ Uyển Doanh có phải con gái không.

Bệnh nhân nói rằng Tạ Uyển Doanh rất dịu dàng, nhưng họ không biết Tạ Uyển Doanh ở đây lại to gan tới mức này. Bệnh nhân cũng nói rằng La Yến Phân có tính cách nam tính, nhưng họ không biết ở đây Tạ Uyển Doanh chẳng giống con gái chút nào.

Mấy vấn đề này với con gái không giống như với con trai. Con gái sợ gián, sợ côn trùng, sợ đủ thứ kỳ quái và đáng sợ.

Bình Luận (0)
Comment