Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 443 - Chương 443 - Yêu Cầu Giúp Đỡ Trong Phẫu Thuật

Chương 443 - Yêu cầu giúp đỡ trong phẫu thuật
Chương 443 - Yêu cầu giúp đỡ trong phẫu thuật

Nếu nữ sinh muốn làm bác sĩ ngoại khoa thì sẽ phải vượt qua nhiều chướng ngại tâm lý hơn con trai, đó cũng là nỗi sợ chung của phụ nữ.

“Đã xảy ra chuyện, đã xảy ra chuyện…”

Hành lang bên ngoài phòng phẫu thuật đột nhiên náo loạn, có người chạy đi chạy lại, giống như là đang cấp cứu. Điều này hiếm khi xảy ra trong khoảng thời gian buổi sáng. Bởi vì từ sáng thứ hai đến thứ sáu, những ca phẫu thuật thường đã được lên kế hoạch trước, không có ca nào khẩn cấp, cũng không có khả năng sẽ xảy ra chuyện gì trong quá trình phẫu thuật.

Nghe thấy động tĩnh, La Yến Phân và Lý Văn Hào không khỏi nhìn ra ngoài cửa, thấy có người đang chạy tới chỗ họ, trong mặt họ hiện lên vẻ kinh ngạc.

“Giáo sư Đàm.” Bác sĩ xông vào phòng phẫu thuật, hai tay run run ôm đầu gối, gọi Đàm Khắc Lâm đang thực hiện ca phẫu thuật.

“Có chuyện gì sao?” Thi Húc hỏi thay cho bác sĩ mổ chính, ngẩng đầu nhìn vào khuôn mặt của người đàn ông xông vào, đồng thời nói với Đàm Khắc Lâm: “Là tổ của phó chủ nhiệm Lưu.”

Hôm nay phó chủ nhiệm Lưu với chủ nhiệm Thẩm không ở trong phòng. Thực ra là hai người bình thường cũng không đến phòng phẫu thuật. Đặc biệt là phó chủ nhiệm Lưu lớn tuổi hơn chủ nhiệm Thẩm, đương nhiên là nhường bàn phẫu thuật cho người trẻ tuổi có tài. Người phẫu thuật của tổ bốn hiện nay là bác sĩ Phan, người vừa được thăng chức làm phó chủ nhiệm. Phó chủ nhiệm là chức danh cao cấp, nhưng không có nghĩa là đủ quyền lực để đảm nhiệm mọi ca mổ, đến ngay cả bản thân Đàm Khắc Lâm cũng không dám nói như vậy.

Người cùng khoa đột nhiên chạy tới tìm người, chín mươi chín phần trăm, à không, một trăm phần trăm xảy ra chuyện gì lớn với ca phẫu thuật của bác sĩ Phan.

“Giáo sư Đàm, bác sĩ Phan vừa tiếp nhận cấp cứu một bệnh chân, được chẩn đoán là đứt ruột. Muốn nội soi để chữa bệnh, nhưng nội soi vừa vào thì phát hiện chảy rất nhiều máu, mở ổ bụng ra thì lại không thấy chỗ chảy máu, lượng xuất huyết lên tới hai nghìn ml. Chủ nhiệm Thẩm không ở đó, nên đã gọi bác sĩ Cao tới giúp, nhưng cũng không tìm thấy chỗ chảy máu. Bệnh nhân còn khá trẻ, hôm trước bị tai nạn xe cộ, không để ý, đến khi đau bụng mới đi kiểm tra thì biết là đứt ruột.” Bác sĩ báo cáo tình hình bệnh nhân một cách trôi chảy nhất có thể, nhưng không thể kìm nén sự run rẩy trong giọng nói của mình.

Tình trạng bệnh nhân khi chuyển vào phòng mổ không sao, không có trường hợp tụt huyết áp đến nỗi sốc. Tuổi còn trẻ, có thể là con duy nhất trong gia đình. Nếu đột nhiên tử vong trên bàn mổ, bác sĩ e là không thể nói rõ với gia đình. Các bác sĩ trước khi phẫu thuật sẽ thông báo cho gia đình về nhiều tình huống phát sinh không thể tránh khỏi trong lúc phẫu thuật, nhưng mà, người nhà bệnh nhân không hiểu biết về y học chỉ biết chất vấn bác sĩ vì sao bệnh nhân vào phòng mổ lại tử vong.

Sau khi nghe điều này, lông mày mọi người sớm đã nhăn chặt.

“Được rồi, tôi sẽ đi.” Đàm Khắc Lâm đáp.

“Cảm ơn giáo sư Đàm.” Người kia nói.

Lông mày Thi Húc nhăn càng chặt. Ở đây bọn họ đang có một ca phẫu thuật lớn, hơn nữa phải chuẩn bị rất nhiều để thực hiện. Bây giờ ca phẫu thuật đang đến giai đoạn quan trọng, khối u vẫn chưa được cắt bỏ, bác sĩ mổ chính đột nhiên bị gọi đi.

Thế nhưng tình trạng bệnh nhân của bác sĩ Phan nhờ giúp còn tệ hơn. Bác sĩ mổ chính bị gọi đi không biết bao giờ quay lại, cũng không biết liệu có trở về tiếp tục phẫu thuật hay không. Bác sĩ mổ chính không về thì phải làm sao bây giờ?

“Nếu tôi không quay lại thì cậu hãy làm tiếp.” Đàm Khắc Lâm đưa ra chỉ thị cho một trợ lý.

Trợ lý thứ nhất lúc này rất quan trọng. Nếu bác sĩ mổ chính mà không hoàn thành được thì người hoàn thành chỉ có thể là trợ lý thứ nhất. Vấn đề là, Thi Húc nhìn xung quanh mình. Chỉ có một thực tập sinh và trợ lý thứ hai. Mặt khác cả ba người cùng làm có khi cũng không được, đoán so với tân thực tập sinh Tạ Uyển Doanh còn kém hơn chút, trực giác bên trong của anh đã nói cho anh như vậy.

Bình Luận (0)
Comment