Chỉ có thể là: Trời ạ, Phó chủ nhiệm định đưa cô đi hỗ trợ cứu bệnh nhân ở bên kia sao?
Không thể nào. Một đám người nhìn nhau.
Lý Văn Hào và Trương Trung đểu cảm giác nếu như đó là sự thật, sự đả kích này đối với bọn họ sẽ rất lớn.
Người xung quanh đều kinh hãi, ánh mắt chần chờ quét qua khuôn mặt trẻ tuổi của Tạ Uyển Doanh.
Người bên trong khoa đều biết người sinh viên này của Đàm Khắc Lâm bản lĩnh, thế nhưng cuối cùng vẫn chỉ là một thực tập sinh, tại sao lại tham gia cấp cứu. Nếu gọi là chạy vặt thì không cần, bên kia có rất nhiều người chạy vặt, bây giờ thiếu nhất chính là vấn đề bác sĩ chuyên gia.
"Đi!" Trước tiên Đàm Khắc Lâm đi ra khỏi phòng mổ, trước khi rời đi còn không quên bỏ lại câu cho bác sĩ trong tổ của mình: "Chờ tôi nửa tiếng tôi sẽ trở lại."
Giáo sư Đàm rất khí phách, nói nửa giờ chính là nửa giờ.
Một đám người tim đập mạnh.
Thi Húc nghe anh nói xong câu này mới thở phào nhẹ nhõm.
Chạy bước nhỏ đuổi theo đến trước mặt Đàm Khắc Lâm, Tạ Uyển Doanh cố ý giữ bình tĩnh.
Phía trước là một phòng mổ khác đang điên cuồng cứu chữa cho bệnh nhân.
Trong nháy mắt bước vào phòng phẫu thuật kia, đưa mắt nhìn qua, hình ảnh không nỡ nhìn.
Bác sĩ gây tê đang liều mạng bóp túi máu, các bác sĩ xung quanh bàn phẫu thuật trên trán từng người toàn nếp nhăn. Bình dẫn khí không ngừng phát ra âm thanh bơm mạnh mãnh liệt. Máu màu đỏ trong bình thủy tinh lao nhanh lên. Bởi vì băng gạc dính máu quá nhiều, sợ tính toán sai sót, trong góc phòng phẫu thuật y tá đem máu trong băng gạt lau xong tách từng cái đặt ở trên mặt đất, dễ dàng cho việc kiểm kê số lượng.
Nhân viên đi ra đi vào, đơn giản là cầm thuốc cấp cứu, túi máu, dụng cụ phẫu thuật.
Đối với màn hình điện tâm, đã sớm kêu to tít tít tít, không một khắc dừng lại.
Bác sĩ Phan phụ trách chủ đạo đầu đầy mồ hôi, gần như sắp thở không nổi. Đột nhiên, Tạ Uyển Doanh phát hiện bạn cùng lớp của mình Lâm Hạo.
Lâm Hạo đứng bên cạnh mổ chính, không biết có phải do dùng quá sức không, đầu ngón tay khẽ run.
"Bác sĩ Đàm tới!" Có người kêu một tiếng.
"Mau tới đây mau tới đây." Bác sĩ Phan nghe thấy cứu binh đi tới, tức thì tránh ra vị trí của mình.
Một lần nữa Đàm Khắc Lâm mặc xong áo phẫu thuật đeo bao tay đi vào. Không cần giáo sư nói, Tạ Uyển Doanh đi theo giáo sư thay áo phẫu thuật và đeo bao tay.
Đứng chính bàn giải phẫu là đàn anh Cao, Cao Chiêu Thành, trên đầu đeo một chiếc kính lúp giải phẫu cẩn thận tìm bên trong khu vực phẫu thuật, liều mạng tìm ra chỗ chảy nhiều máu.
Hai người trợ lý đứng bên cạnh lấy đầu thiết bị hút và hút máu trong khoang bụng của bệnh nhân, nhưng mà không biết vì sao hút như thế nào cũng không đúng cách. Nhìn xuống bên trong khoang bụng huyết trào ra như nước ao bata động, toàn bộ phòng phẫu thuật chìm trong biển máu.
"Hút tiếp hút tiếp!" Cao Chiêu Thành gấp đến độ mắng hai người trợ lý: "Cậu hút không sạch tôi sẽ không nhìn thấy."
Hút xong quá nhiều máu, cần dùng băng gạc lau, mới có thể cẩn thận xác định đúng vị trí máu chảy. Nhưng bây giờ hút không kịp.
Trên thực tế loại tình huống này bệnh nhân chỉ còn cách cái chết trong gang tất.
Huyết áp thấp như vậy, nhịp tim đang điên cuồng nhảy nhưng chịu không được dừng lại, bệnh nhân sẽ chết nếu nó biến thành một đường thẳng. Bác sĩ gây tê gọi người bóp túi máu, bản thân chạy lại tiêm thuốc cho bệnh nhân. Có thể nói đã đem tất cả mọi thứ có thể giúp được ra ngoài, thuốc trợ tim đã được đưa lên trên. Nhưng mà thêm thuốc nhiều hơn nữa cũng vô ích, chỉ có thể trơ mắt nhìn bệnh nhân tử vong vì mất máu quá nhiều.
Nơi nào chảy máu? Cuối cùng là ở nơi nào!? Tất cả bác sĩ trong đầu đều nghĩ như điên.