Mấy giáo sư ăn cơm trong phòng làm việc của Đàm Khắc Lâm, Lưu Trình Nhiên tán gẫu cùng Thi Húc.
"Bác sĩ Phan ra thiêu thân?"
"Đúng vậy."
"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tôi nghe nói ông ấy mời Đào Trí Kiệt qua?”
Đào Trí Kiệt đi qua trợ giúp lão Phan ở khoa ngoại hai, không lâu sau chuyện này bay khắp phòng phẫu thuật. Mọi người rất tò mò lão Phan cùng Đào Trí Kiệt có giao dịch lén lút gì hay không.
Bởi vì lúc ấy bệnh nhân bị xuất huyết đã có người bên khoa ngoại hai cầm máu rồi, căn bản không cần một đại phật như Đào Trí Kiệt tự mình đi qua mệt nhọc.
Thi Húc ở lại phòng phẫu thuật của mình không có đi qua nên không biết tình huống cụ thể, lắc đầu, âm thầm chỉ về phía Đàm Khắc Lâm.
Tôn Ngọc Ba nhỏ giọng tiết lộ: "Có bạn học tiểu Tạ đi theo.”
Một ý nghĩ đột nhiên hiện lên trong đầu Lưu Trình Nhiên: Không phải Đào Trí Kiệt vì muốn đi thăm bạn học tiểu Tạ chứ?
Không thể nào, hẳn là suy nghĩ nhiều rồi. Bạn học Tạ Uyển Doanh tuy rằng có chút thiên phú cùng nhãn lực, đối với điểm này của cô thì các giáo sư nhìn thấy rất rõ ràng. Chỉ là, người trong tổ Đào Trí Kiệt ai nấy đều rất lợi hại. Bác sĩ trẻ có thiên phú không chỉ có một mình bạn học Tạ Uyển Doanh. Các bác sĩ trẻ có nhãn lực tốt cũng nhiều hơn. Bản thân Đào Trí Kiệt cũng có nhãn lực tốt.
Đàm Khắc Lâm ăn cơm xong đầu tiên, lúc rảnh rỗi ngồi ở phía sau bàn làm việc lật sổ ghi chép của bạn học tiểu Tạ.
Đào Trí Kiệt nghĩ cái gì cũng không liên quan đến anh ấy. Dù sao hiện tại sinh viên này cũng ở dưới tay anh ấy, anh ấy có ý muốn bồi dưỡng thật tốt.
Sau bữa tối, phải chuẩn bị cho ca phẫu thuật buổi chiều đúng giờ. Tôn Ngọc Ba uống một ngụm trà giải ngấy, nghĩ: "Không biết mấy người bọn họ có ăn cơm ngon hay không?”
Sau khi các giáo viên bước ra khỏi phòng phẫu thuật, cả bốn thực tập sinh như sắp gục xuống.
Khoa biết bọn họ có việc từ phòng phẫu thuật nên đến trễ, để cho bọn họ một hộp cơm đặt trên bàn làm việc của văn phòng bác sĩ.
La Yến Phân mở nắp hộp cơm ra, thật sự là một chút ý nghĩ muốn ăn cũng không có.
Mệt mỏi, rất mệt mỏi.
Lý Văn Hào ngồi bên cạnh chỉ lo uống nước. Trương Ngọc Cường ăn một miếng cơm, miệng nhai hình như không có mùi vị gì, chủ yếu là hôm nay ca phẫu thuật đường ruột của bà cụ quá ghê tởm, vừa nghĩ đến hình ảnh kia, trong nháy mắt miệng liền mất đi vị giác.
Ở trong phòng bệnh giúp y tá theo dõi bệnh nhân, ghi chép kỹ dấu hiệu sinh mệnh, Tạ Uyển Doanh là người cuối cùng trở về.
Kéo ghế ngồi xuống, mở nắp hộp cơm, kéo đũa dùng một lần ra, ăn từng miếng từng miếng.
Ba người còn lại nhìn động tác ăn cơm của cô.
Tạ Uyển Doanh ăn không nhanh không chậm, vẻ mặt không thể nói là thích thú, nhưng nhất định là tự kỷ luật bản thân mỗi miếng thức ăn nhất định phải ăn vào trong bụng.
Nhìn một hồi, La Yến Phân điều chỉnh tâm trạng, theo cô vùi đầu nghiêm túc ăn cơm.
Làm bác sĩ không thể tùy hứng muốn không ăn là có thể không ăn. Không ăn đợi lát nữa gặp phải cấp cứu gì đó, bệnh nhân không chết thì bác sĩ cũng tự hạ đường huyết ngất xỉu trước, không phải là chuyện đùa mà là không có tư cách làm bác sĩ.
Đặc biệt là để trở thành một bác sĩ phẫu thuật, để duy trì sức mạnh thể chất dồi dào bất cứ khi nào là điều rất quan trọng.
Lý Văn Hào uống quá nhiều nước, bụng căng phồng, tay sờ sờ phía dưới bụng, ăn không nổi nữa.
Trương Ngọc Cường nhìn hai nữ sinh đang liều mạng ăn, ngược lại chính anh ấy muốn ăn cũng không ăn nổi, hỏi hai người bọn họ: "Hai người cảm thấy món ăn này rất ngon sao?”
"Ăn ngon." Tạ Uyển Doanh dứt khoát quyết đoán trả lời.
La Yến Phân gật gật đầu: "Ăn ngon.”
"Tôi không chịu nổi các cô." Lý Văn Hào đứng lên muốn đi ra ngoài thở dốc, đi đến cửa văn phòng thì gặp Tôn Ngọc Ba, hô: "Giáo sư Tôn.”
"Các em đã ăn no chưa?" Tôn Ngọc Ba hỏi mấy người bọn họ.
"Ăn no rồi ạ, giáo sư." Tạ Uyển Doanh uống xong canh, nói.