Tôn Ngọc Ba đảo mắt qua bốn người bọn họ, quả nhiên lại là bạn học tiểu Tạ ưu tú làm tốt nhất, khiến anh ấy cực kỳ hài lòng, nói: "Buổi chiều, em theo tôi vào phòng phẫu thuật.”
"Vâng, giáo sư Tôn." Tạ Uyển Doanh lập tức thu dọn rác chuẩn bị làm việc.
Sau đó La Yến Phân cũng giơ tay lên: "Thưa thầy, em cũng no rồi.”
"Được, em cũng đi vào phòng phẫu thuật." Tôn Ngọc Ba nói.
Vào buổi chiều, khoa có thêm hai ca phẫu thuật. La Yến Phân đến bàn phẫu thuật của bác sĩ Lưu Trình Nhiên hỗ trợ, lúc này không phải đơn thuần chỉ bảo cô đứng hỗ trợ đưa dụng cụ, khiến cô hết sức cao hứng.
Tạ Uyển Doanh đi theo giáo sư tiểu Tôn. Bởi vì sáng nay giáo sư Đàm quá mệt mỏi, buổi chiều theo dõi ca phẫu thuật đổi thành bác sĩ Thi Húc.
Thi Húc nhìn hai người bọn họ làm, bỗng nhiên thốt ra một câu: "Tuần sau bắt đầu tìm bệnh nhân, xem có thể cho em cơ hội tiểu phẫu để em thử làm bác sĩ phẫu thuật chính hay không.”
Tin vui lớn, Tạ Uyển Doanh gần như sửng sốt. Thì ra bác sĩ Thi Húc nhìn qua thuộc mẫu người thận trọng, nhưng so với giáo sư Đàm càng cấp tiến hơn.
"Có lòng tin không?"
Giáo sư hỏi, Tạ Uyển Doanh mạnh mẽ gật đầu: Dù thế nào cũng phải có lòng tin.
"Trước luyện tập tốt, đến lúc đó lúc em xuất khoa khẳng định phải đảm nhiệm vị trí phẫu thuật chính." Thi Húc nói: "Bởi vì em là sinh viên y khoa do Quốc Hiệp chúng ta tự bồi dưỡng.”
Đừng nhìn những giáo sư này xuất thân từ phái Bắc Đô, nhưng khi đến bệnh viện Quốc Hiệp trở thành nhân viên của Quốc Hiệp, đương nhiên cảm giác vinh dự hay các phương diện khác đều phải hòa hợp thành một thể với Quốc Hiệp.
Hôm nay cả ngày chập trùng cực kỳ mệt mỏi, tan tầm trở về ký túc xá, cùng chị hai trở về đi ngủ trước.
Khoảng mười một giờ đêm tỉnh lại, cùng chị hai ăn mì tôm thay cho bữa tối lại đi ngủ tiếp.
"Đàn chị." Tạ Uyển Doanh bởi vì chuyện hôm nay, nhớ tới ngày hôm đó khi đàn anh Đào đến, biểu tình của đàn chị có chút kỳ lạ, hỏi một tiếng: "Chị cùng đàn anh Đào có quen biết không?”
Vừa vặn, Liễu Tịnh Vân có chuyện muốn nói với tiểu học muội: "Bọn chị cùng đàn anh Đào không quen biết. Đàn anh Đào không thích thân cận với người khác.”
Chợt nghe thấy lời này của đàn chị, Tạ Uyển Doanh cho rằng lỗ tai mình nghe lầm.
"Chị biết em đang nghĩ gì. Doanh Doanh. Ngày hôm đó bọn chị đã thấy rồi, anh ấy đang tìm em.” Liễu Tịnh Vân suy nghĩ nửa ngày: "Bọn chị không rõ vì sao anh ta lại cảm thấy hứng thú với em.”
Chắc là bởi vì tiểu học muội có tài đi. Vấn đề là, đó chỉ là căn cứ theo những gì họ biết.
"Những người phía dưới đàn anh Đào đều rất lợi hại." Liễu Tịnh Vân nói: "Trong tổ của anh ta có người rất lợi hại.”
Tạ Uyển Doanh nghe xong lời nói của đàn chị, nhớ lại đôi mắt mang theo nụ cười của đàn anh Đào trên bàn phẫu thuật này hôm nay.
Cùng là đàn anh thích cười. Đàn anh Tào cười sáng sủa hơn nhiều, cười rộ lên giống như ánh mặt trời chiếu vào trong lòng người ta, khiến người ta vui sướng. Hơn nữa đàn anh Tào sẽ nhíu mày, sẽ tức giận. Không giống đàn anh Đào, hình như chưa bao giờ tức giận, cười rộ lên như một ly nước ấm, nói chính xác hơn là đôi mắt biết cười giống như những chiếc gương soi vui nhộn, dường như có thể chiếu ra vẻ xấu xí của người khác.
Lời nói của đàn chị đã chứng thực suy đoán của cô. Dù sao lúc đó giáo sư Đàm bảo cô đi. Chắc là đã nhìn ra điều đó, đàn anh Đào đã sớm phát hiện ra có chuyện gì đang xảy ra với bệnh nhân này và cố tình kiểm tra cô.
"Sau khi em rời khỏi khoa ngoại hai, chị cảm thấy em có thể đến khoa ngoại gan mật." Liễu Tịnh Vân có cảm giác này.
Đàn anh Đào có nghe được tin tức gì trước không? Cố ý nói với cô rằng cô ở chỗ giá sư Đàm rất tốt?
Tạ Uyển Doanh cúi đầu, nghĩ như thế này: Có vẻ như giáo sư nghiêm khắc tốt hơn giáo sư luôn mỉm cười, tốt ở chỗ nào, chính là dễ đoán a.
"Đúng rồi." Liễu Tịnh Vân lại nói cho tiểu học muội một tin tức đề phòng: "Đàn anh Lư cùng với chị không thể tranh được ca phẫu thuật cho bệnh nhân nhỏ của em, khoa gây mê đã sắp xếp một bác sĩ khác đi làm. Hiện vẫn chưa rõ được phân cho ai.”