Ca phẫu thuật của bà cụ giường số 8 đã hoàn thành, sắp đến lượt tiểu Nhã Trí phẫu thuật.
Đứa nhỏ này, trong khoảng thời gian này nằm ở phòng bệnh của khoa ngoại hai lăn lộn đến quen thuộc, chạy đến bên giường số 8 của bà cụ, cùng bà cụ sau khi phẫu thuật nói chuyện phiếm, gọi là bà nội.
Sau khi phẫu thuật, bà cụ hồi phục khá tốt, thấy đứa trẻ trong lòng cao hứng, biết đứa bé này cũng phải phẫu thuật, liền nói với đứa nhỏ: "Không sợ không sợ, bà nội không đau, con cũng sẽ không đau.”
Tiểu Nhã Trí nói với chất giọng trẻ con: "Có chị gái bác sĩ ở đây.”
Lúc không đến phòng phẫu thuật mà ở phòng bệnh, Tạ Uyển Doanh đi trong phòng bệnh, những người khác thường xuyên nhìn thấy hình ảnh có một hạt đậu nhỏ luôn đi theo sau cô. Có người nhà bệnh nhân nhìn thấy, đùa giỡn với Tạ Uyển Doanh: "Là con của cô sao, bác sĩ Tạ?”
Nghe thấy động tĩnh, y tá vội vàng chạy tới hô to: "Nhã Trí. Quay lại giường bệnh của em đi.”
Bị chị gái y tá thúc giục, cẳng chân tiểu Nhã Trí rón rén chạy về phòng bệnh, chỉ chốc lát sau lại thừa dịp người khác không chú ý, lẻn ra chậm chạp tiếp tục đi theo phía sau chị gái bác sĩ.
Dù sao, các bác sĩ trong khoa đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy cũng có ý nghĩ khác. Buổi sáng hôm đó, Thẩm Cảnh Huy hỏi: "Phẫu thuật vào thứ sáu sao?”
"Vâng." Đàm Khắc Lâm có thể đoán được người trong khoa hỏi là ca phẫu thuật của Nhã Trí bèn trả lời.
"Đứa nhỏ này nha." Giáo sư Lý hiếm khi đến khoa một chuyến, hồi tưởng lại lúc đó khoa thảo luận, mọi người kể cả ông nhìn thấy hồ sơ bệnh án của đứa trẻ này đều cảm thấy đứa nhỏ này sống không lâu. Nào ngờ đứa nhỏ này đến bệnh viện được tiêm rồi điều dưỡng hai ngày liền mang theo khối u nhảy nhót, càng nhìn càng không giống là ung thư.
"Thật kỳ lạ, rõ ràng là rất gầy." Phó chủ nhiệm Lưu cảm thấy có rất nhiều mâu thuẫn trên cơ thể của đứa trẻ.
"Mẹ của đứa bé gầy." Đàm Khắc Lâm nói.
"À." Các bác sĩ khoa khác có chút giật mình, chỉ mới nhìn thấy bố của đứa bé, chưa gặp mẹ của đứa bé nên không rõ tình huống.
Khi các bác sĩ trong văn phòng nói chuyện, có một giọng nói của y tá vang lên ở cửa.
"Em đang đứng đây để làm gì? Các cô chú bác sĩ đang họp." Y tá túm lấy tiểu đậu đinh đang lén lút đi lại trong khoa, hù dọa: "Em không sợ lát nữa chú bác sĩ đi kiểm tra phòng, thấy em không ngoan sẽ tiêm cho em sao.”
Tiểu Nhã Trí ngẩng đầu lên, đôi mắt nhỏ lấp lánh nhìn chị y tá đang cố hù dọa: Nhã Trí dường như không sợ tiêm.
Hai giây sau, y tá phát hiện căn bản là mình không hù được đứa nhỏ này, hoàn toàn đầu hàng, nói với Tạ Uyển Doanh: "Bác sĩ Tạ, giao cho cô, đứa nhỏ này chỉ nghe lời cô.”
"Bác sĩ Tạ, cô bé ấy có nghe lời em không?" Giáo sư Lý ở phía đối diện hỏi.
Tạ Uyển Doanh giải thích cho lão tiền bối và các bác sĩ khác: "Cô bé có sự tò mò tương đối nhiều, ví dụ như thích sờ ống nghe của em, cũng thích nhìn người khác làm việc. Thậm chí cô bé còn dám chạm vào túi của giáo sư Đàm.”
Một đám người nhìn cô.
Tạ Uyển Doanh hoàn hồn sau một giây: Không tốt, cô đã tiết lộ điều gì về giáo sư rồi?
Trong số những bệnh nhân của khoa ngoại hai, có một đứa trẻ nhỏ như vậy là rất hiếm, quanh năm chỉ đếm trên đầu ngón tay. Bệnh của trẻ nhỏ tốt nhất nên được đưa đến chuyên khoa nhi của bệnh viện để điều trị. Sau khi khoa nhi của Quốc Hiệp lập nên, khoa ngoại hai lại càng không nhận bệnh nhân nhỏ.
Riêng bệnh nhân nhỏ do Đàm Khắc Lâm tự mình nhận, dường như tiểu Nhã Trí là trường hợp đầu tiên.
Nếu không phải vì một sinh viên nào đó đề nghị, không có khả năng là anh ấy sẽ nhận bệnh nhân này. Nếu không phải sinh viên này vừa mới nói điều đó, cả khoa sẽ không nhìn anh ấy.
Anh ấy hiểu anh mắt của tất cả mọi người, là muốn nói: Anh thực sự để cho một em bé chạm vào túi của anh sao? Chẳng lẽ anh không mắng đứa bé lên tận trời sao?