Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 467 - Chương 467 - Phải Tin Tưởng Đồng Nghiệp

Chương 467 - Phải tin tưởng đồng nghiệp
Chương 467 - Phải tin tưởng đồng nghiệp

Biểu hiện trong công việc của bác sĩ Trương khiến Tạ Uyển Doanh tin chắc rằng phong bì đó không phải là tiền.

Ca phẫu thuật của Nhã Trí kết thúc lúc 3 giờ chiều. Tạ Uyển Doanh đưa bạn nhỏ về phòng bệnh, nói chuyện với cha đứa trẻ vài câu an ủi, rồi quay trở lại phòng làm việc.

“Này, ăn đi.” La Yến Phân đặt hộp cơm nóng trước mặt, đưa đũa cho cô.

Tạ Uyển Doanh nói: “Cảm ơn.”

“Khách sáo làm gì. Hôm nay, chúng tôi sẽ làm bài kiểm tra viết, tôi thực sự phải đi rồi. Sau khi tôi đi, cô đừng có quên tôi đấy.” La Yến Phân tinh nghịch nháy mắt với cô.

Thì ra hôm nay giáo sư Tiểu Tôn không vào phòng mổ, là vì phải ở phòng làm việc làm giám thị coi thi.

“Tôi sẽ không quên cô đâu.” Tạ Uyển Doanh khẳng định. Đồng nghiệp đã cùng đồng cam cộng khổ, làm sao có thể quên được.

“Chúng ta cứ giữ liên lạc nhé. Giờ tôi sẽ đến phòng khoa khác, xem có thể thăm dò được chút gì không.” La Yến Phân nghĩ.

Đàn chị đã nói với cô một vài tình hình của phòng khoa khác, nhưng mọi người khuyên nên tự mình trải nghiệm thì tốt hơn. Ví như đến khoa ngoại tổng quát 2, tiếp xúc với mọi người, cô không thấy các giáo sư của khoa khó gần như lời đồn, họ có vẻ hơi lạnh lùng mà thôi.

“Tôi kể cô nghe chuyện này.” La Yến Phân ghé vào tai cô nói nhỏ.

“Chuyện gì vậy?” Tạ Uyển Doanh hỏi.

“Sáng nay, không phải các giáo sư vào phòng mổ muộn sao? Cô không đến họp nên không biết sự tình.”

Có chút tò mò, Tạ Uyển Doanh lại hỏi: “Trong khoa làm sao à?”

“Hình như trong bệnh viện có chuyện xảy ra. Lãnh đạo cử người đến từng khoa bên dưới để kiểm tra, xem có ai trong khoa nhận hối lộ không. Phòng phẫu thuật của các khoa thường là nơi nhận tiền hối lộ nhiều nhất. Cho nên sáng nay bệnh viện bắt đầu điều tra, từ khoa ngoại tổng quát 1 đến 2.”

Thông tin này hoàn toàn làm cô bất ngờ, cô cứ nghĩ là vì ca phẫu thuật lâu nên các giáo sư mới đến phòng phẫu thuật muộn. Tạ Uyển Doanh giật mình, cắn đũa nghĩ đến chiếc phong bì sáng nay: Không, phong bì của bác sĩ Trương chắc không phải là hồng bao đâu.

“Ai đã nhận hồng bao vậy?” Tạ Uyển Doanh nói: “Giáo sư Đàm của chúng ta không có khả năng nhận hồng bao đâu.”

“Nghe nói có người gửi một bức thư nặc danh đến hộp thư của giám đốc bệnh viện, báo rằng trong bệnh viện chúng ta có người nhận hồng bao. Là ai nhận hồng bao thì trong thư không nói, nhưng bên kia lại cung cấp một bảng tổng số lượng các hồng bao mà nhân viên đã nhận, đây mới là chuyện lớn. Giám đốc chỉ có thể phái người xuống điều tra. Phải biết rằng nhà nước quy định rõ ràng, Bộ Y tế liên tục ra lệnh cho nhân viên y tế không được nhận hồng bao.” La Yến Phân lo lắng cau mày: “Tôi thấy các giáo sư của Hiệp hội Y khoa Quốc gia sẽ không làm đâu. Chỉ vì nhận một hồng bao, bị bệnh viện sa thải, mất đi danh dự, rồi sau này làm bác sĩ kiểu gì nữa? Phấn đấu lên Hiệp hội Y khoa Quốc gia đâu phải dễ.”

Tạ Uyển Doanh cũng nghĩ vậy. Các giáo sư của hiệp hội là người thông minh, họ đều biết rằng những giao dịch lặt vặt như vậy không hề có lợi một chút nào.

Chỉ là sau thông tin này được lộ ra, không cần nói, cả bệnh viện trên dưới đều hoảng hốt.

Phẫu thuật thần kinh và tim kết thúc muộn. Chu Tuấn Bằng xuống căng tin gọi một tô mì, thấy Hoàng Chí Lỗi cũng xuống ăn, đi tới hỏi bắt chuyện.

Hoàng Chí Lỗi ngồi trên ghế, vừa ăn vừa nghĩ chuyện gì đó không nhận thấy anh ta đang đi tới.

Đạp vào vai anh một cái, Chu Tuấn Bằng nhìn quanh không có người mới hỏi: “Nghe nói tiểu học muội của anh thấy có người nhận phong bì?”

Hoàng Chí Lỗi khó chịu ngẩng đầu nhìn anh: “Ai nói?”

“Này, biểu hiện này của anh là thật rồi. Bọn họ nói anh và đàn anh Tào đều biết.” Chu Tuấn Bằng vạch trần khi thấy biểu tình trên mặt anh.

Bình Luận (0)
Comment