Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 468 - Chương 468 - Tiểu Học Muội Chỉ Có Đàn Anh Tào

Chương 468 - Tiểu học muội chỉ có đàn anh Tào
Chương 468 - Tiểu học muội chỉ có đàn anh Tào

Hoàng Chí Lỗi nghĩ thầm, anh và đàn anh Tào, đàn anh Chu đều không thể nói ra.

Lúc đó trong phòng phẫu thuật không phải chỉ có mấy người bọn họ, chắc chắn rằng người khác đã nói ra.

“Tiểu học muội của của cậu không nói với cậu sao? Có phải là em ấy đã biết việc gì không hay rồi không, chọn cách bao che cho người đó.” Chu Tuấn Bằng nói.

“Làm sao có thể!” Hoàng Chí Lỗi vứt đũa xuống kịch liệt phản đối: “Em ấy không phải người như vậy. Hơn nữa, đứa bé mà em ấy dẫn đến không cẩn thận không biết là đã kéo phong bì từ túi quần của ai ra. Nếu em ấy làm việc gì đó không hay, đứa bé mà em ấy dẫn theo có thể vô tình mà kéo túi quần của người khác sao? Chỉ có thể nói là em ấy không may mắn mà gặp phải chuyện như này.”

“Vậy ai sẽ là người giấu một phong bì lớn như vậy trong túi quần chứ?” Chu Tuấn Bằng lại hỏi anh ta.

Chuyện này vừa hay gặp phải trong bệnh viện đang điều tra có người nhận hối lộ. Bên trong phong bì có tiền gửi cho bác sĩ, kịch bản thường thấy nhất đó chính là gửi tiền cho bác sĩ bằng phong bì. Làm cho người ta khó có thể không liên tưởng đến.

“Tôi làm sao mà biết được.” Hoàng Chí Lỗi nghĩ việc này đã đủ rối lắm rồi. Anh và đàn anh Tào tuyệt đối sẽ không tin Tạ Uyển Doanh sẽ làm những loại việc ăn chia như thế này. Vấn đề ở đây là, Tạ Uyển Doanh không nói cho họ biết người đó là ai. Khi đó, biểu cảm trên gương mặt tiểu học muội rất tinh tế, làm cho ba người bọn họ thấy có chút gì đó kỳ quái.

“Hoàng Chí Lỗi, hay là cậu hãy nói chuyện với em ấy?” Chu Tuấn Bằng đưa ra một đề nghị.

“Tại sao tôi lại nói chuyện với em ấy?” Hoàng Chí Lỗi không làm chuyện này, anh chủ động đi hỏi trước như vậy không phải thể hiện rằng anh và đàn anh Tào không tin tưởng nhân phẩm của tiểu học muội.

“Hoàng Chí Lỗi, cậu nghe không hiểu ý của tôi sao. Tôi tin em ấy sẽ không làm ra loại chuyện này. Bởi vì em ấy là một người đủ thông minh lanh lợi, biết rằng nếu làm loại chuyện này đối với bản thân sẽ không có bất kỳ lợi ích nào. Nhưng mà em ấy cũng là một người rất trọng tình nghĩa mà, đúng không?” Chu Tuấn Bằng nói.

Tiểu học muội sở dĩ được mọi người yêu thương, chính là bởi vì thông minh và cũng biết cách làm người, chân thành đến mức khiến người ta cảm động. Hoàng Chí Lỗi vừa nghe những lời này, càng không thể nào hình dung cảm giác phức tạp trong lòng nữa.

“Tôi là sợ em ấy bị người ta lợi dụng. Em ấy không phải có một khoảng thời gian hơi cố chấp sao? Em ấy có quen thân với ai không? Nể tình nghĩa giúp đỡ người ta?” Chu Tuấn Bằng tiếp tục đưa ra phỏng đoán: “Lẽ nào là người đàn ông mà em ấy thích?”

Không tài nào nhịn nổi nữa, Hoàng Chí Lỗi dùng sức mà trừng mắt nhìn anh ta một cái: “Trong mắt của người khoa phẫu thuật thần kinh như tôi thì đầu óc của cậu đúng là có vấn đề thật rồi!”

Bởi vì cái người này vậy mà mù quáng nghĩ đến tiểu học muội của anh có người tình bí mật! Đứng lên, Hoàng Chí Lỗi quyết định tránh xa người đồng hương có sức tưởng tượng kinh khủng như này ra.

Tiểu học muội không thể nào có người yêu, tiểu học muội chỉ có đàn anh Tào. Vì sao à? Vì tiểu học muội sẽ gọi cho đàn anh Tào, hẹn cuối tuần cùng nhau đi ăn.

Khi kết thúc phẫu thuật, Tạ Uyển Doanh nhận thấy rằng ca phẫu thuật thần kinh cũng đã kết thúc. Trở lại văn phòng khoa ăn cơm xong, không lâu sau thì gặp được đàn anh Cao.

Cao Chiêu Thành thuận miệng nói với cô: “Em gọi cho đàn anh Tào, bảo cậu ấy mấy ngày này cử một người xuống hội chẩn. Đó là bệnh nhân của tôi.”

Nghe nói đàn anh Tào và đàn anh Cao lúc trước rất thân nhau. Tạ Uyển Doanh gật gật đầu. Đàn anh Cao nhờ cô làm việc này, là bởi vì các bạn thực tập cùng lớp chiều nay không đến khoa, đã đi đến trường hết rồi.

Cầm điện thoại gọi cho đàn anh Tào. Tu.. tu.. tu.. gọi đi rồi.

Đàn anh Tào có thể đang bận việc, nhận điện thoại của cô hơi trễ một chút, vừa nhấc máy liền hỏi cô: “Doanh Doanh, có chuyện gì sao?”

“Đàn anh, là như thế này. Đàn anh Cao nói anh ấy có một bệnh nhân cần người bên phẫu thuật thần kinh chẩn đoán, bảo anh mấy ngày này có thời gian thì cử người xuống đó.”

“Nếu cậu ấy không gấp, thứ hai tôi sẽ cho người xuống, hôm nay muộn quá rồi.” Tào Dũng nói.

“Anh ấy nói mấy ngày này bận quá, nên đợi đến thứ hai.” Tạ Uyển Doanh đáp.

Bình Luận (0)
Comment