“Được, khi phiếu chẩn đoán đến anh sẽ bảo người xuống lấy.” Nói xong việc, Tào Dũng đột nhiên hỏi cô một câu: “Em chỉ có chuyện này muốn nói với anh thôi sao, Doanh Doanh?”
Chẳng lẽ kế hoạch cuối tuần trong lòng cô đã bị đàn anh Tào phát hiện rồi sao. Mí mắt Tạ Uyển Doanh giật giật, không hiểu sao lại hoảng hốt. Nghĩ đến sáng nay ánh mắt của đàn anh Tào rất lợi hại như thấu được việc mà đứa trẻ đã làm, khiến cho tận đáy lòng cô một phen chấn động.
Tào Dũng ở đối diện cũng đang suy nghĩ, tiểu học muội liệu có nói với anh chuyện phong bì. Muốn biết rằng, họ hiện tại giống bên phẫu thuật thần kinh có người xuống kiểm tra. Anh lén hỏi, xác định là có người bỏ thư nói cho viện trưởng Ngô biết có người nhận hối lộ.
Rốt cuộc nội dung bức thư nặc danh này là thật hay giả, bệnh viện cần điều tra rõ ràng, sẽ không oan uổng bất kỳ một nhân viên nào. Viện trưởng Ngô phái người xuống điều tra còn có một mục đích khác là muốn nhắc nhở tất cả nhân viên y tế, đừng bị một chút lợi ích mà bị dụ dỗ bước vào cạm bẫy do một số người bố trí sẵn, đó gọi là rước ngu xuẩn về nhà.
Lúc đầu anh nghĩ đó tuyệt đối là tin giả. Bởi vì các bác sĩ của Hiệp hội Y khoa Quốc gia có phúc lợi tốt, họ có danh tiếng và triển vọng học tập nên không cần phải nhận hối lộ. Không giống như những bác sĩ ở các bệnh viện địa phương nhỏ, những người thiếu tiền và thiếu triển vọng sẵn sàng chấp nhận rủi ro như vậy. Sở thích của những nơi nhỏ rất phức tạp và phức tạp và các bác sĩ về cơ bản đều là người dân địa phương nên không ai có thể dám tiết lộ chúng.
Kết quả sáng nay anh đụng phải tiểu học muội?
“Đàn anh, cuối tuần anh có rảnh không?” Tạ Uyển Doanh ở đối diện can đảm mà nhắc đến chuyện cuối tuần cùng nhau ra ngoài, mời đàn anh ăn một bữa.
Tào Dũng sửng sốt: Trước nay chưa từng có!
“Đương nhiên là rảnh!” Lời nói chắc nịch phát ra từ môi anh.
Bất cứ giá nào cũng phải rảnh.
“Chủ nhật nhé.” Tạ Uyển Doanh đưa là lời đề nghị về thời gian gặp mặt. Bởi vì sáng mai cô cùng chị hai cần phải tiếp tục đi làm, chủ nhật phải đi cửa hàng bách hóa để mua khăn tay. Chiều chủ nhật cô phải đến trường Đại học Ngoại ngữ vì có tiết học tiếng Đức, có lẽ phải đợi buổi tối để hẹn gặp đàn anh. Vừa hay, nếu như chủ nhật đàn anh có việc bận thì vẫn có thể giải quyết.
“Tối chủ nhật được không ?” Lông mày Tào Dũng nhịn không được mà tạo thành nét cười, đây là tiểu học muội cùng anh ăn bữa tối dưới ánh nến sao?
“Vâng.”
“Được rồi, vậy em nói địa điểm đi.”
“Đàn anh Tào anh thích ăn món gì vậy ạ?” Tạ Uyển Doanh hỏi, cô nhớ rằng đàn chị có nói đàn anh Tào khá sính ngoại, có lẽ sẽ thích ăn đồ tây: “Ăn bít tết được không?”
Có phải là ăn tối dưới ánh nến thật không vậy? Tào Dũng thầm nghĩ, nếu không phải sớm biết tiểu học muội có chút ngốc nghếch, bướng bỉnh thì anh thật sự cho rằng đó là sự thật.
“Anh ăn gì cũng được. Chỉ cần là cùng em đi ăn thì anh đều rất vui. Có phải em chưa bao giờ ăn bít tết ở thủ đô đúng không? Hay là vậy đi, anh lái xe chở em đến một nhà hàng tây khá thân thuộc với anh để ăn tối.” Tào Dũng đưa ra lời đề nghị.
Đàn anh Tào thật giỏi ăn nói. Ngược lại là cô, người muốn mời anh đi ăn lại không biết cách đối đãi. Bây giờ nghĩ lại những gì mẹ và Lệ Tuyền nói cô rất đúng, cô kém về mặt này. Tạ Uyển Doanh dùng ngón tay gãi gãi lên đỉnh đầu, thành thật nói: "Em không biết bít tết ở đâu ngon, chỉ có thể làm phiền anh thu xếp. Sau bữa tối em sẽ trả tiền cho anh."
Nói đùa kiểu gì vậy, làm sao có thể để người con gái mình thích trả tiền cơ chứ? Giọng Tào Dũng nhẹ nhàng ôn hòa nói với cô: “Đến lúc chuẩn bị em tan học, phải gọi cho anh trước nửa tiếng, anh sẽ đến đón em.”
Cuối cùng cũng xử lý xong việc hẹn đàn anh Tào đi ăn tối. Tạ Uyển Doanh buông điện thoại xuống thở một hơi dài.
Tào Dũng quay đầu lại suy nghĩ: Vì sao tiểu học muội đột nhiên lại gọi điện thoại muốn mời anh ăn cơm?
Vào buổi tối, gặp hai người bạn cũ cùng lớp. Về cơ bản thì tất cả đều nói về những việc lớn xảy ra trong bệnh viện ngày hôm nay.