Nhậm Sùng Đạt dường như nghe được tin đồn gì đó và hỏi hai người bọn họ: "Các cậu nói, các cậu thấy sinh viên của tôi làm gì?"
Chu Hội Thương nhìn Tào Dũng, nói: "Không nhìn thấy gì."
"Sao tôi nghe nói em ấy nhìn thấy ai đó giấu một chiếc phong bì trông giống hồng bao? Tôi định hỏi em ấy. Nhưng tôi không nghĩ em ấy lại làm chuyện như vậy.” Nhậm Sùng Đạt nói: "Điều kiện kinh tế của gia đình em ấy không tốt mấy. Nhưng em ấy có đức tính tốt, không tham lam tiền bạc, ngày thường em ấy cũng rất tiết kiệm."
“Giảng viên như cậu nếu đã tin tưởng em ấy thì không nên nói những lời như vậy." Tào Dũng không khách khí cắt ngang lời anh ta.
"Tôi lại nghe nói em ấy đột nhiên mời cậu đi ăn tối, tôi lại không lo lắng à? Em ấy lấy đâu ra tiền để mời cậu đi ăn tối!" Nhâm Sùng Đạt vội vàng nói.
Chu Hội Thương nhìn hai người bọn họ, suy nghĩ về những gì có thể xảy ra, cảm thấy bọn họ nói gì cũng đều có lý.
"Cậu phải biết rằng em ấy biết tiếng Anh và cũng biết tiếng Nhật, vì vậy em ấy có thể kiếm tiền bằng cách phiên dịch." Đôi mắt không vui của Tào Dũng trực tiếp nhìn thẳng vào mặt Nhậm Sùng Đạt.
Chưa kể, trong thời đại ngày nay, những sinh viên giỏi ngoại ngữ có thể kiếm rất nhiều tiền bằng cách làm thêm việc bên ngoài và dịch các giấy tờ cho người khác.
Nhậm Sùng Đạt trợn tròn mắt ngẩn người ra: "Tôi không nghe em ấy nói gì."
"Vì em ấy sợ giảng viên của mình lo lắng rằng em ấy sẽ trì hoãn việc học của mình, em ấy không được phép làm điều này và em ấy đã tính tiền vào thẻ ăn của mình một lần nữa.” Tào Dũng nói. Thực ra, anh biết chuyện đó vì lần trước anh đưa cô đến chỗ giáo sư Trang đó. Sau này khi ngồi trong xe hỏi, tiểu học muội rất thành thật, dễ dàng bị anh lừa gạt. Tiền trợ cấp, học bổng cho học sinh nghèo của trường làm sao đủ để cô chi tiêu.
Phải biết rằng chi phí lớn nhất của cô bây giờ là phí điện thoại di động. Bệnh nhân tin tưởng cô trong bệnh viện càng ngày càng nhiều, giáo sư biết được năng lực của cô nên cũng thích gọi điện thoại giao việc sắp xếp nhiệm vụ cho cô, như thế cũng đủ để số tiền điện thoại của cô tăng lên chóng mặt làm cho một sinh viên nghèo khó không thể tưởng tượng được.
Giáo sư Trang có thể tìm một giáo viên tiếng Đức cho cô, và giúp cô có cơ hội kiếm được một ít tiền lương bán thời gian cho sinh viên đại học để trang trải chi phí sinh hoạt không? Được biết, giáo sư Trang là một giáo viên rất nhiệt tình giúp đỡ những học sinh có hoàn cảnh khó khăn. Biết rằng những sinh viên nghèo sẽ có một chút lòng tự trọng, vì vậy bà sẽ không bao giờ cho tiền như Nhậm Sùng Đạt, mà là tạo cho sinh viên cơ hội có việc làm để kiếm tiền.
Ngược lại, Nhậm Sùng Đạt mới chỉ là lần đầu tiên nghiêm túc làm giảng viên, và anh ấy không hiểu nhiều điều về việc trở thành một giáo viên. Vì vậy lần trước có một học sinh bị tai nạn mà anh ấy đã gần như sợ hãi mà chạy đến lập tức.
"Nói cho tôi biết, tại sao em ấy lại mời cậu đi ăn tối?" Nhậm Sùng Đạt cảm thấy không phục và tiếp tục hỏi.
Anh đã nhờ ai đó hỏi về điều này, Hoàng Chí Lỗi đã giúp anh ấy bằng cách nghe được từ miệng của người bạn cùng lớp của mình, cảnh sát Hồ. Bởi vì cảnh sát Hồ và Liễu Tịnh Vân là quan hệ bạn trai bạn gái mà. Liễu Tịnh Vân nói rằng cô ấy sẽ cùng tiểu học muội đi mua khăn tay vào cuối tuần này.
"Em ấy chưa trả lại chiếc khăn tay mà cậu đã tặng vài năm trước sao?" Chu Hội Thương cảm thấy thích thú với hai người họ, chỉ vào Tào Dũng cười ha ha.
"Em ấy nói muốn trả lại khi nhìn thấy tôi, tất nhiên tôi đã nói với em ấy là không cần trả lại." Nhớ lại chuyện này, gương mặt tuấn tú của Tào Dũng nở một nụ cười chân thành. Rốt cuộc, sau khi nghe tin tức do Liễu Tịnh Vân tiết lộ, tiểu học muội nghi ngờ anh làm hỏng khăn tay, nhưng lại không biết rằng anh cố ý để lại chiếc khăn tay của mình cho cô chỉ vì mong cô quan tâm đến mình.
Nghe được vậy, Nhậm Sùng Đạt vẫn có chút lo lắng hỏi Tào Dũng: "Cậu không định hỏi cô ấy về việc nhìn thấy người giấu phong bì sao?"
"Em ấy muốn nói thì nói, không muốn nói chắc chắn có lý do của em ấy." Tào Dũng quyết đoán nói: "Tôi sẽ không ép em ấy nói ra.”
Chuyện này cậu ấy một chút cũng không lo lắng sao? Nhậm Sùng Đạt hỏi, không tin là anh sẽ hoàn toàn không lo lắng.