“Hồ sơ bệnh án đây.” Triệu Văn Tông nhanh chóng lấy hồ sơ bệnh án ra khỏi cặp trước khi quá muộn. Bởi vì Tạ Uyển Doanh đã nói rồi, Tào Dũng là một chuyên gia giải phẫu thần kinh của Hiệp hội Y khoa Quốc gia, ngày thường căn bản không gặp được anh.
Bệnh án là một xấp giấy đã được sao chép, đặt trước mặt Tào Dũng. Tào Dũng cầm nó lên, đầu tiên nhìn lướt qua cột tên bệnh nhân.
Triệu Văn Tông ở bên cạnh bổ sung thêm: “Vừa nãy lúc ở trên đường đi tôi đã cho Doanh Doanh xem thử qua, cậu ấy nói tốt nhất nên quan sát tình trạng của bệnh nhân, xem bệnh nhân này có bất kỳ triệu chứng nào khác ngoại trừ chóng mặt không, có thuyên giảm không. Nếu như các triệu chứng không rõ ràng, trước sau không quá yên tâm, có thể đến một bệnh viện lớn ở tỉnh lỵ của chúng tôi, chẳng hạn như Bệnh viện trực thuộc Y Trung Sơn, chụp CT não một lần nữa để xác định xem những đốm trắng nhỏ này là chảy máu hay vôi hóa sinh lý.”
“Bệnh nhân là gì của cậu?” Tào Dũng ngẩng đầu, ánh mắt ôn hòa che dấu sự sắc bén, liếc nhìn sắc mặt Triệu Văn Tông.
Quả nhiên là, sau khi đối phương nghe câu hỏi của anh, khuôn mặt lộ ra vẻ hoảng sợ. Giơ gọng kính lên, Triệu Văn Tông giả bộ bình tĩnh nói: “Là một người họ hàng của tôi. Cô ấy đang ở quê chứ không phải thủ đô, nghe nói tôi có một người bạn học ở Hiệp hội Y khoa Quốc gia, cho nên liền giao cho tôi hỏi xem tình trạng bệnh có nghiêm trọng hay không.” Bác sĩ của bệnh viện địa phương nhỏ chắc chắn không giỏi bằng bác sĩ lớn ở thủ đô.”
“Trang thiết bị ở các bệnh viện địa phương nhỏ không thấy kém hơn nhiều so với ở thủ đô. Bây giờ theo tôi được biết, máy chụp CT ở nhiều bệnh viện địa phương cũng được nhập khẩu từ Đức, không có sự khác biệt gì lớn cả” Tào Dũng nói tiếp: “Doanh Doanh nói không sai, tạm thời có thể quan sát trước, nếu như không yên tâm, lần nữa đi đến bệnh viện tỉnh lỵ của mọi người xem sao.”
“Cô ấy uống một chút thuốc có tốt hơn không?”
“Không có triệu chứng, không phát hiện chảy máu hay thiếu máu cục bộ, uống thuốc gì thế?”
Tạ Uyển Doanh ngồi đối diện cảm thấy giọng điệu của đàn anh Tào có chút sắc lạnh, không còn nhiệt tình như xưa đối với bệnh nhân và người nhà bệnh nhân: Có chuyện gì vậy chứ?
Nghe đối phương nói vậy, Triệu Văn Tông chỉ có thể lấy lại hồ sơ bệnh án.
“Tôi có chuyện cần nói riêng với cô ấy.” Tào Dũng nói thẳng với anh.
Triệu Văn Tông hiểu rõ, gật gật đầu: “À, thật ngại quá, tôi đi trước đây. Doanh Doanh, gặp cậu lần sau nhé.”
“Ừm.” Tạ Uyển Doanh nhìn tốc độ của sự việc này dường như có chút hơi nhanh. Trong trí tưởng tượng ban đầu của cô, nghĩ rằng có lẽ được nhìn thấy đàn anh Tào giải thích cho cô về việc phân tích hồ sơ bệnh án của bệnh nhân, kết quả trong chớp mắt đã kết thúc.
Có lẽ đàn anh không thích xem hồ sơ bệnh án ở bên ngoài. Tạ Uyển Doanh nghĩ thế.
Triệu Văn Tông xách cặp tài liệu rời đi.
Ánh mắt Tào Dũng quét qua bóng lưng người này đang hoảng loạn bỏ chạy, rất hiển nhiên là cậu ta bị chột dạ, bất giác đáy mắt chìm xuống.
“Đàn anh.” Tạ Uyển Thanh mở thực đơn ra: “Đàn anh, anh muốn ăn gì ạ?”
“Anh gọi đồ ăn cho hai chúng ta trước ha.” Tào Dũng quay lại, nói với cô bằng giọng ấm áp: “Nếu em đói bụng, không phải đợi quá lâu.”
Đàn anh Tào quá biết cách làm người, rõ ràng là cô mời khách. Tạ Uyển Doanh che mặt trong lòng, quay về cần phải học hỏi từ Lệ Tuyền rồi.
Nhìn qua cô phía đối diện khuôn mặt không có chút phát hiện nào, Tào Dũng trong lòng thầm nghĩ: Giống như Chu Hội Thương đã nói, tiểu học muội là kinh nghiệm xã hội còn quá đơn thuần.
Bản sao chép hồ sơ bệnh án mà bạn học cao trung của cô vừa mang đến, các bác sĩ thiếu kinh nghiệm sẽ trực tiếp gấp rút xem kết quả xét nghiệm. Các bác sĩ với một số kinh nghiệm xã hội đầu tiên sẽ quan sát kỹ cột tiêu đề để xem liệu có bất kỳ yếu tố lừa đảo nào trong tên bệnh nhân hay không.
Bản sao hồ sơ bệnh án là thứ dễ làm giả nhất. Thường thì không nói kết quả xét nghiệm là giả, dù sao thì bạn cũng phải nhờ bác sĩ xem. Việc giả mạo tên, tuổi, thậm chí cả giới tính của bệnh nhân chỉ có một mục đích duy nhất là danh tính nhạy cảm của bệnh nhân không muốn bác sĩ biết.