Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 472 - Chương 472 - Tình Địch Sao?

Chương 472 - Tình địch sao?
Chương 472 - Tình địch sao?

Tan học, Triệu Văn Tông đeo cặp tới tìm cô.

“Học hành sao rồi, Doanh Doanh?” Đứng trước mặt bàn của Tạ Uyển Doanh, Triệu Văn Tông giúp cô soạn đồ dùng học tập.

“Rất tốt. Cảm ơn cậu vì đã tìm cho tôi một giáo sư tốt như thế.” Tạ Uyển Doanh nói.

“Giáo sư Đan tốt lắm. Tôi cũng đã hỏi địa chỉ của cô rồi, cậu mà không tiện lên lớp thì tôi có thể đưa cậu đến nhà cô học. Nếu còn thắc mắc gì thì hãy hỏi trực tiếp cô nhé. Giáo sư biết cậu là sinh viên của Hiệp hội Y khoa Quốc gia nên thích cậu lắm.

“Dù sao cũng cảm ơn cậu rất nhiều.” Tạ Uyển Doanh nở nụ cười với cậu: “Sau này nhất định sẽ mời cậu một bữa.”

“Không cần. Không phải tôi đã nói với cậu rồi sao? Tôi mời cậu ăn cơm. Tôi đi cùng cậu còn cậu giúp tôi xem bệnh.” Triệu Văn Tông vội vàng đáp lại, đã sớm nghĩ cách để xây dựng quan hệ “trao đổi lợi ích” với cô.

Tạ Uyển Doanh cười không ngừng, cô không ngờ cậu bạn học cùng trường trung học lầm lì hồi đó giờ đã thay đổi hoàn toàn. Trước khi trùng sinh, cô có gặp lại Triệu Văn Tông nhưng cậu ta cũng không như này. Điều đó đủ để chứng minh, thi đại học thực sự đã thay đổi con người Triệu Văn Tông rồi.

“Đi, tối nay đi ăn cơm với tôi.” Triệu Văn Tông mời cô: “Tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

“Chuyện gì?” Tạ Uyển Doanh hỏi anh, còn nói rõ ràng: “Tối nay tôi có hẹn với đàn anh rồi, có cái phải trả cho anh ấy.”

“Đàn anh của cậu?”

“Anh ấy là bác sĩ khoa phẫu thuật thần kinh.”

“Khoa phẫu thuật thần kinh có phải là kiểu điều trị não người không?”

“Phải.” Nghe trong lời nói của bạn học có chút bóng gió, Tạ Uyển Doanh hỏi: “Sao vậy?”

“Vừa hay luôn. Tôi đang cầm bệnh án của một bệnh nhân ở đây, muốn hỏi ý kiến cậu một chút. Bác sĩ trước kia nghi ngờ rằng não cô ấy có vấn đề.” Triệu Văn Tông nói.

Tào Dũng nhận được điện thoại, lái xe đến cổng trường Đại học Ngoại ngữ sớm một chút.

Qua kính cửa xe, anh trông thấy tiểu học muội đang sánh bước cùng một chàng trai cao to từ xa đi tới. Trong lòng tự nghĩ chắc đây là cậu bạn học cấp ba giờ đã trở thành trai đẹp mà hồi trước tiểu học muội có đề cập tới.

Cậu sinh viên này có đẹp trai không? Tào Dũng quan sát toàn bộ ngũ quan của Triệu Văn Tông, từ góc nhìn của một bác sĩ chuyên nghiệp mà nói thì không đẹp. Cái quan trọng là, ánh mắt tiểu học muội nhìn cậu này rất điềm đạm, không có dấu hiệu yêu đương nào.

Thế là anh yên tâm rồi.

“Anh đến rồi đây.” Nhìn thấy xe Mercedes quen thuộc của anh Tào, Tạ Uyển Doanh tăng tốc hai bước chạy nhanh tới.

Nhìn thấy cảnh cô chạy nhanh tới chỗ mình, nét mặt Tào Dũng ngập tràn ý cười, từ trong xe đi ra mở cửa cho cô.

Tạ Uyển Doanh giới thiệu người với anh: “Đây là bạn học cấp ba của em, cậu ấy có một bệnh nhân cần hỏi ý kiến của anh, có được không?”

“Được.” Tào Dũng nói, là bác sĩ rất có phong độ. Hơn nữa, trước kia không thể moi được lời nào từ miệng Ngô Lệ Tuyền, bây giờ có thể dùng cậu em này, có khi lại biết được nguyên nhân tại sao tiểu học muội lại khóc.

Triệu Văn Tông ngồi vào ghế phía sau, nhìn qua xe, rồi lại nhìn Tào Dũng đang lái xe, cậu nâng kính mắt, rồi lại nhìn Tạ Uyển Doanh. Cậu biết là bác sĩ thì sẽ không nghèo, nhớ lại nếu anh cùng phấn đấu với cô bạn học thời cấp ba thì bây giờ anh cũng có cơ hội thoát khỏi cái số nghèo nàn này.

Dừng xe trước một nhà hàng phương Tây, bên ngoài trông có vẻ không lớn, nhưng khi tiến vào mới chiêm ngưỡng được bài trí trang hoàng, giàu có của nhà hàng.

Tào Dũng đã đặt trước một bàn trong góc. Vô cùng yên tĩnh, thích hợp cho hai người ngồi nói chuyện phiếm.

Không may là hôm nay lại có thêm một người nữa. Không sao, Tào Dũng quyết định đợi một chút nữa sẽ kiếm cớ đá cái bóng đèn này đi.

Bình Luận (0)
Comment