“Trước đó, người phụ trách giường số 49 có đưa ra chỉ định nào của bác sĩ không?” Tôn Ngọc Ba bất lực hỏi.
“Không có ạ.” Tạ Uyển Doanh đáp: “Trống rỗng. Chỉ viết mỗi danh tính của bệnh nhân.”
“Chuyện này tôi chưa từng được nói qua!” Tôn Ngọc Ba tức giận gọi điện thoại cho bác sĩ Ngũ: “Anh làm việc ở tổ bốn mà không nói gì với tôi về bệnh nhân giường số 49 sao?”
Bác sĩ Ngũ đáp lại: “Anh không gọi điện hỏi tôi, tôi tưởng anh biết rồi.”
“Đó là ai?”
“Hình như là giám đốc điều hành cấp cao của Tập đoàn Năng lượng Quốc gia, đã tài trợ cho trường y của chúng ta. Công việc của anh ta rất bận rộn, cũng đã nói chuyện chào hỏi với chủ nhiệm Phó, phải đến tối mới quay lại bệnh viện tiếp nhận điều trị. Vì bệnh viện chúng ta có quy định khi bệnh nhân hoàn thành thủ tục nhập viện xong xuôi thì nhất thiết phải ở lại trong viện, không thể đi ra ngoài.”
“Các người đã hỏi ý kiến của bác sĩ chưa?”
“Hỏi ý kiến của bác sĩ? Không thấy ai cả. Đêm nay anh cứ khám xem có vấn đề gì nghiêm trọng không. Không thì ngày mai chúng ta sẽ xử lý sau.”
“Tình hình thế nào?”
“Đang nghi là viêm ruột thừa.”
“Viêm ruột thừa mà nói khám xem có nghiêm trọng không!” Tôn Ngọc Ba nhảy dựng tại chỗ.
“Tôi cũng biết thế rồi. Nhưng mà lãnh đạo đã đồng ý với đề nghị của anh ta rồi, tôi còn có thể làm gì chứ. Có thể là tình hình không nghiêm trọng như thế đâu, không thủng, cũng không đến mức bị viêm phúc mạc nhiễm khuẩn.” Bác sĩ Ngũ nói.
“Anh ta đến thì tôi phải làm gì bây giờ?”
“Thì anh cứ xem xét tình hình thế nào, nếu mà phải cấp cứu thì anh xử lý liền đi, nếu không thì bảo anh ta ngày mai quay lại.” Bác sĩ Ngũ đáp.
Đây không phải đang nói nhảm sao? Tôn Ngọc Ba chửi trong lòng mấy câu.
“Còn lại bao nhiêu giường?” Tôn Ngọc Ba quay đầu hỏi sinh viên.
“Hai cái, thưa giáo sư Tôn.” Tạ Uyển Doanh nói với giáo sư tình hình hai cái giường phía sau, hi vọng có thể giúp giáo sư bớt nóng giận: “Ông lão giường số 52 không rút ống, không biết là nghe ai nói nhưng buổi tối nhất định phải đi tới đi lui trong phòng bệnh, nói là làm như thế có thể sớm rút ống ra.
“Ông này rảnh rỗi sinh nông nổi hả trời!” Tôn Ngọc Ba trừng mắt.
“Ông ấy ở phòng bệnh nhân cần phải nghỉ ngơi đầy đủ. Cho nên, em gợi ý giáo sư Tôn có thể cho ông ấy uống một liều thuốc ngủ ạ.”
“Cho!”
“Cuối cùng giường số 62 là giường đơn. Lúc em tới kiểm tra tình hình, người nhà của bệnh nhân lại khoá cửa không để cho chúng ta vào. Y tá muốn vào kiểm tra phòng cũng không được. Y tá phản ứng lại thì người nhà họ máy giám hộ nên không cần chúng ta vào, sợ quấy rầy giờ nghỉ ngơi của họ. Người nhà bệnh nhân không nghe lời y tá nói. Tốt hơn hết là giáo sư nên nói chuyện với bọn họ. Việc y tá đi kiểm tra lúc nửa đêm là cần thiết. Máy giám hộ không thể xem xét tình hình phát triển của bệnh, sợ nhất là khi nó vang lên nhưng người giám hộ lại không nghe thấy.”
Người nhà bệnh nhân VIP thích làm gì thì làm.
Trên khuôn mặt Tôn Ngọc Ba lóe lên một tia tuyệt vọng.
“Bệnh nhân giường số 62 bị bệnh gì? Vừa mới phẫu thuật xong sao?”
“Nằm viện được hai ngày rồi, có vẻ là đến để kiểm tra.” Tạ Uyển Doanh nói.
Tôn Ngọc Ba hai tay chống nạng, trước hết phải làm bản thân bình tĩnh đã. Có thể ở phòng đơn thì chắc chắn là kẻ lắm tiền nhiều của, sợ là bác sĩ cũng không đắc tội nổi. Nhưng mà trách nhiệm đè lên vai người phải đi gõ cửa kiểm tra.
Dẫn theo sinh viên tới phòng bệnh giường số 62, anh gõ cửa.
Một lúc sau, có tiếng phụ nữ đáp lại qua cánh cửa: “Ai vậy?”
“Tôi là bác sĩ đây.”
Cửa mở ra, bên trong là một người phụ nữ khoảng 40 tuổi, nhìn ba người bác sĩ đứng trước mặt, cất giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Buổi tối cô không được khoá cửa phòng thế này đâu, y tá của chúng cháu còn phải kiểm tra tình hình bệnh nhân, cô có hiểu không?” Tôn Ngọc Ba chuyên tâm nói.
Việc bố trí ca đêm để nhân viên y tế khám từng bệnh nhân là vô cùng quan trọng, nếu không thì cũng không cần sắp xếp bắt tội nhân viên làm việc đến kiệt sức làm gì.