“Không phải là tôi không để cửa mở, là chồng tôi không để tôi mở cửa cho mọi người.” Người phụ nữ nói rõ: “Anh ấy nói buổi tối mọi người đóng cửa mở cửa, anh ấy không nghỉ ngơi được.”
“Người của chúng tôi sẽ nhỏ tiếng thôi.”
“Anh ấy chỉ cần có một chút tiếng ồn cũng không được, ở nhà anh ấy thường xuyên bị mất ngủ.”
“Cô mở cửa đi, chúng tôi vào trong xem.” Tôn Ngọc Ba nói, dẫn 2 sinh viên đi vào phòng bệnh kiểm tra xem tình hình bệnh nhân như thế nào.
Đi đến đầu giường, nhìn thấy người đàn ông nằm viện, họ Quách, tuổi tác khoảng 50,60 tuổi, đeo mắt kính nửa ngồi nửa nằm trên giường, đang lật tờ báo mua ở ngoài hôm nay để đọc. Phát hiện 3 bác sĩ bọn họ, đại khái là ghét bỏ 3 người họ trẻ tuổi, nói: “Có chuyện gì, đợi ngày mai chủ nhiệm của mấy người đến nói.”
Nhìn thấy bệnh nhân này vênh váo hống hách, rõ ràng là muốn tạo áp lực cho 3 bác sĩ trẻ bọn họ.
Tôn Ngọc Ba hằng giọng nói: “Khu nội trú bệnh viện chúng tôi có quy định cho bệnh nhân nội trú. Buổi tối cửa phòng bệnh mọi người không thể khóa lại, nếu không xảy ra chuyện không ai vào được thì không cách nào cấp cứu được.”
“Các người không hiểu bệnh tình của tôi, tôi là bệnh nhân của chủ nhiệm Thẩm, không liên quan đến các người.”
“Buổi tối chúng tôi trực ban nên chúng tôi phải giám sát bệnh tình của ông.”
“Nếu như các người muốn phụ trách tôi, vậy làm phiền trước tiên để tôi ngủ một giấc thật ngon đã.” Nói xong Quách Sinh lườm nguýt 3 người họ một cái.
Tôn Ngọc Ba thật sự bị chọc tức đến sắp chết rồi, tay chạm lên ngực: “Mọi người không nghe lời bác sĩ, nửa đêm xảy ra chuyện sẽ hối hận đó.”
“Nửa đêm tôi sẽ xảy ra chuyện gì?!” Quách Sinh thể hiện thái độ kiểu bác sĩ trẻ tuổi như câu đừng nghĩ là hù dọa được tôi.
“Ông ấy lúc nhập viện là vì chủ nhiệm Thẩm nói ông ấy cần làm kiểm tra so sánh toàn thân, bởi vì lúc trước ông ấy bị đau răng, ăn nhiều thứ quá, hình như đường tiêu hóa có chút xuất huyết rồi, nên cần cẩn thận hơn mà thôi.” Bà Quách nói, “Mọi người yên tâm, ông ấy mà có chuyện gì tôi sẽ gọi mọi người. Trên người ông ấy có gắn thiết bị giám sát mà.”
“Bệnh nhân có một vài tình trạng, ví dụ ông ấy buồn ngủ hoặc đột nhiên hôn mê thì cần nhân viên y tế đến để phán đoán tình hình. Không phải bà có thể phán đoán được. Máy móc cũng phán đoán không được.” Tạ Uyển Doanh vào nói giúp giáo sư.
“Đúng vậy, đúng như em ấy nói vậy đấy.” Tôn Ngọc Ba nói.
“Có chuyện gì tôi tự chịu trách nhiệm!” Quách Sinh ném tờ báo trong tay.
Bà Quách cũng không vui: “Được rồi, bác sĩ các người thật là, chọc cho chồng tôi giận lên làm gì. Ông ấy là bệnh nhân! Các người lại như vậy, tôi khiếu nại các người.”
Ồ. Bác sĩ quan tâm bệnh nhân, lại bị bệnh nhân khiếu nại?
Lý Khải An ngạc nhiên đến nỗi mắt kính muốn rớt từ trên sống mũi xuống luôn.
Cố tình gây sự. Ngày mai phải đi báo cho phụ trách giường bệnh. Tôn Ngọc Ba xin thề trong lòng. Lúc này chỉ có thể nắm chặt cổ áo, không thể cãi nhau với bệnh nhân ở đây được.
“Bác sĩ Tôn.”
Y tá ở bên ngoài hành lang gọi bác sĩ trực ban.
“Được, vậy chút nữa chúng tôi nói tiếp.” Tôn Ngọc Ba không từ bỏ, trước tiên dẫn sinh viên ra ngoài xử lý chuyện gấp khác.
Đợi 3 bọn họ ra ngoài, bà Quách khóa cửa cái cạch, ở trong cằn nhằn lải nhải nói: “Không phải chủ nhiệm không phải giáo sư, mấy người trẻ hơn hai mươi tuổi đầu, tự cho mình thật sự là bác sĩ lớn sao, muốn quản ai chứ?”
Nghe những lời này, là bác sĩ đều muốn phẫn nộ. Bác sĩ trẻ tuổi thường bị người khác xem thường. Nhất là gặp phải kiểu bệnh nhân tự cho mình có giá trị rất cao, một lòng chỉ muốn giáo sư và chủ nhiệm có thể phục vụ cho bọn họ. Những người bệnh này lại quên là, giáo sư và chủ nhiệm, ai mà không phải từ bác sĩ trẻ tuổi làm lên, từng bước từng bước đi lên.