Một số bệnh nhân và người nhà của họ tức giận về mặt lâm sàng, bác sĩ chỉ có thể tự mình điều chỉnh tâm lý của họ.
Đi đến trạm y tá hỏi.
Y tá báo lại rằng: “Chủ nhiệm Thẩm có gọi điện thoại đến, nói cần đợi thêm chút nữa để thêm một chiếc giường nữa. Một lúc sau sẽ có bệnh nhân từ khoa cấp cứu đến.”
Lãnh đạo gọi điện thoại đến. Tôn Ngọc Ba nhìn nhìn trần nhà, tự cảm thấy vận khí của mình không tốt bằng bác sĩ Ngũ tối qua. Đi vòng quanh trạm y tá, cầm micro và lắng nghe lời chỉ dẫn từ lãnh đạo.
Có quá nhiều việc, Tạ Uyển Doanh không dám ngơi nghỉ công việc đang làm, một bên đứng cạnh nghe lời chỉ dẫn của giáo sư qua điện thoại, một bên vội vàng bảo Lý Khải An tìm hồ sơ bệnh án của một vài bệnh nhân, kê đơn cho những bệnh nhân mà vừa nãy giáo sư vừa đồng ý trước.
Đợi lát nữa thôi là sẽ bận đến tối tăm mặt mũi, làm gì có thời gian mà làm những việc nhỏ nhặt này.
“Vâng, vâng, chủ nhiệm, em biết rồi. Em sẽ xem liệu tôi có thể tháo rời màn hình điện tâm đồ của bệnh nhân và kết nối nó với một bệnh nhân mới hay không. " Tôn Ngọc Ba làm việc chăm chỉ để đáp ứng mệnh lệnh của lãnh đạo: " Vâng, dòng thứ hai tối nay là giáo sư Thi Húc. Dòng thứ ba là giáo sư Đàm. "
Khoảnh khắc chiếc micro được treo lên, tất cả nhân viên trực tuyến chỉ có thể nhìn thấy nhau: nhận lệnh.
“Là bệnh nhân như thế nào.” Lý Khải An hỏi giáo sư Tôn.
Tôn Ngọc Ba lười biếng trả lời câu hỏi của một tên gà mờ như cậu, cảm thấy cậu chắc chắn sẽ chẳng giúp đỡ được gì, chỉ mong cậu đừng có gây thêm phiền phức.
Thấy giáo sư không trả lời câu hỏi của mình, Lý Khải An cảm thấy rất chán nản.
Một màn vừa rồi vừa hay rơi vào mắt Tạ Uyển Doanh. Tạ Uyển Doanh vì thế lặng lẽ đi đến bên cạnh bạn học, nhỏ giọng nói: "Cậu đi đến cạnh giường 38. Trong khoa không có màn theo dõi, vậy nên cậu sẽ theo dõi tình hình của cô ấy. ”
Bệnh nhân giường số 38, hoa khôi Lý Á Hi? Lý Khải An nhíu mày, quay đầu nói với cô: “Doanh Doanh, có phải cậu cũng như vậy nghi ngờ mình không? Cậu hoài nghi mình si mê hoa khôi đúng không?”
“Không phải. Cậu hiểu lầm rồi. Không phải vừa rồi mình đã nói rồi sao? Không có màn hình giám sát. Mình thấy tình trạng cô ấy cũng không phải là tốt. Sắc mặt không đúng lắm. Cậu cầm theo máy đo huyết áp qua đó, nếu như cô ấy ngủ, cậu sẽ thấy mạch của cô ấy đập khá nhanh, lúc đó hãy nhanh chóng đo huyết áp cho cô ấy.” Tạ Uyển Doanh nói.
“Cậu và cô ấy có nói chuyện với nhau chưa?”
“Lúc mình đến giường cô ấy, chưa nói được hai câu thì cô ấy đã ngủ rồi, cảm thấy dáng vẻ rất mệt mỏi.”
Lý Khải An đột nhiên liếc cô một cái, nói : “Không phải cậu nói tình hình bệnh nhân giường 23 cũng không tốt sao? Nếu không thì mình đến giường 23.”
Bạn học vậy mà lại chủ động đòi đi đến giường 23? Tạ Uyển Doanh chớp chớp mắt. Phải biết rằng, bệnh tình của bệnh nhân giường 23 nặng hơn bệnh nhân giường 38 rất nhiều. Đúng vậy, cô vốn là muốn đưa bệnh nhân tương đối nhẹ cho bạn học để thử trước.
“Được thôi được thôi.” Lý Khải An liếc thấy biểu tình của cô, nói : “Cậu cũng lo lắng cho bệnh nhân giường 38 đúng không? Mình sẽ đảm nhận cả hai giường.” Nói xong, cậu cầm máy đo huyết áp đến phòng bệnh.
Nhìn thấy bạn học rốt cục chủ động làm việc, Tạ Uyển Doanh thở phào nhẹ nhõm.
Nói chuyện điện thoại với lãnh đạo xong, Tôn Ngọc Ba quay lại nói với cô: “ Đi, đi xem ống dẫn của bệnh nhân giường 17 và giường 36 trước.”
Hai người không lãng phí bất kỳ giây phút nào, vội vàng đi tới trước phòng bệnh. Sau khi kiểm tra thì phát hiện, ống dẫn của giường 17 bị tắc nghiêm trọng và có thể cần phải được rửa sạch. Bác sĩ chỉ định xả nước yêu cầu y tá làm một lần trước, ngày mai lại tiếp tục và nói chuyện lại với bác sĩ phụ trách giường. Trước tiên có thể quan sát tình hình của ống dẫn của giường 36.
Bệnh nhân giường 52 sao khi uống thuốc an thần cũng có thể ngủ. Bệnh nhân giường 62 bỏ chườm đá ra, thân nhiệt dường như có chút hạ sốt. Tôn Ngọc Ba cảm thấy bệnh nhân này rất kỳ lạ, người phụ trách giường nói có thể là bệnh về máu nhưng nhìn lại có vẻ không giống lắm, trên đường đi hỏi sinh viên câu trước đó đã nói một nửa: “Em nghĩ cô ấy là bị bệnh gì?”