Thấy giáo sư có ý muốn cùng mình trao đổi, Tạ Uyển Doanh thẳng thắn nói: “Em cảm thấy cô ấy giống như bị nhiễm trùng.”
“Chắc chắn là bệnh nhiễm trùng thì mới gây ra viêm phúc mạc và sốt.”
“Giáo sư Tôn, ý của em là, hoặc có lẽ là do nhiễm trùng vùng chậu.”
“Ồ.” Tôn Ngọc Ba bừng tỉnh một tiếng, chỉ vào đầu học trò: Thông minh!
Y tá nói to ở cuối hành lang: “Bệnh nhân cấp cứu đến rồi, giáo sư Tôn!”
Tiếng bánh xe lăn từ cửa khu bệnh tiến vào, người bên khoa cấp cứu đẩy giường bệnh đưa bệnh nhân đến chiếc giường phụ tạm thời ở phòng điều trị của khoa.
Là một bệnh nhân béo phì, đàn ông cỡ tuổi trung niên, có thể là do bản thân không thể nào tự mình di chuyển được, cần phải có vài người cùng dùng sức nâng lên thì mới nâng lên được.
Y tá cấp cứu hộ tống bệnh nhân đến phòng bệnh rồi nhét hồ sơ bệnh án của bệnh nhân cho Tạ Uyển Doanh, rồi xoay người rời đi, có thể thấy khoa cấp cứu bên dưới rất bận rộn.
Cầm lấy hồ sơ cấp cứu mở ra, Tạ Uyển Doanh liếc nhìn mười dòng, nhanh chóng duyệt qua hồ sơ cấp cứu phía trên, tập trung vào những điểm mấu chốt.
Không có máy đo điện tâm đồ, y tá đo huyết áp cho bệnh nhân bằng cách đo huyết áp thủ công, sau khi đo thì thấy huyết áp tăng cao, huyết áp tâm thu gần 156, huyết áp tâm trương gần 80. Bệnh nhân này có biểu hiện không giống với bệnh nhân xuất huyết được đưa vào cấp cứu ngoại khoa tiêu hóa.
Tôn Ngọc Ba đeo ống nghe lên nghe tim phổi của bệnh nhân, quay đầu hỏi sinh viên: “Cấp cứu có nói tình hình anh ta là gì không?”
“Táo bón, ngực đau. Hóa ra khoa cấp cứu nghi ngờ nhồi máu cơ tim, nhưng kéo điện tâm đồ lại không thấy rõ nhồi máu cơ tim. Có thể họ có quan hệ với chủ nhiệm Thẩm, vì vậy chủ nhiệm Thẩm gọi điện bảo đảm nhận ca bệnh này.” Tạ Uyển Doanh nắm bắt trọng điểm của hồ sơ bệnh án báo cáo lại với giáo sư.
Hai người cùng phối hợp làm việc nhanh chóng.
Người nhà bệnh nhân đi cùng đến, tự giới thiệu: “Tôi là chị gái bệnh nhân, vợ và con của em tôi đều không có ở đây, họ ở quê. Khi lên đây làm ăn thì đột nhiên phát bệnh nên đã gọi điện cho tôi. Vừa hay tôi cũng có quen biết với chủ nhiệm Thẩm, tôi hỏi chủ nhiệm Thẩm tình huống này nên làm gì bây giờ. Chủ nhiệm Thẩm nói trước tiên cứ nhập viện để xem xét tình hình. Rốt cuộc là nói em tôi là do bị táo bón trong mấy ngày.”
"Huyết áp cao?" Tôn Ngọc Ba nghĩ đến chuyện lãnh đạo trong điện thoại kêu phải chú ý, hỏi.
“Hiện tại là 156,80.” Y tá có ở đó, báo cáo chỉ số đo huyết áp.
Không có màn hình theo dõi. Tôn Ngọc Ba vò đầu bứt tai không biết lấy màn hình của bệnh nhân nào để gắn cho bệnh nhân này. Vấn đề lớn nhất là nhiều cuộc kiểm tra không được thực hiện và gửi đi. Ít nhất cũng cần xác định gần đúng nguyên nhân gây ra cơn đau, đó không phải là tim hay dạ dày, thực quản? Theo một CT cấp cứu cần phải có hướng đi tương đối rõ ràng.
Có lẽ khoa cấp cứu bận rộn không kịp sắp xếp cho bệnh nhân đi làm kiểm tra, cũng có thể là cho rằng trọng tâm của bệnh nhân là huyết áp cao nên không cần phải chụp CT ngay lập tức, vì vậy cần hỏi người nhà bệnh nhân: "Trước đây anh ấy có bị cao huyết áp không?"
“Không có, tôi chưa từng nghe qua việc em mình nói bản thân bị cao huyết áp, tôi cảm thấy rất kỳ lạ. Bác sĩ bên dưới nói em tôi mập như vậy thì việc bị cao huyết áp cũng là chuyện thường tình, có thể bình thường em tôi không đi kiểm tra huyết áp nên không biết.” Chị gái bệnh nhân nói: “Tôi cũng mập, nhưng tôi không bị cao huyết áp, tôi cũng đã đo huyết áp rồi. Chủ nhiệm Thẩm cũng có nói, không phải tất cả người mập sẽ đều bị cao huyết áp.”
Không phải cứ béo phì là chắc chắn sẽ vị cao huyết áp, và đó cũng chính là lý do mà người gầy sẽ không nhất định là sẽ không bị cao huyết áp. Cao huyết áp có thể được chia làm hai loại theo nguyên nhân, nếu huyết áp cao đơn thuần không có các bệnh lý khác thì được gọi là cao huyết áp nguyên phát, nếu cao huyết áp do các bệnh khác thì được gọi là cao huyết áp thứ phát.
Đối với các bác sĩ mà nói, điều quan trọng là phải phân biệt bệnh nhân làm thế nào mà dẫn đến cao huyết áp.