Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 498 - Chương 498 - Được Đàn Anh Hoàng Mai Mối

Chương 498 - Được đàn anh Hoàng mai mối
Chương 498 - Được đàn anh Hoàng mai mối

Vấn đề này làm sao hỏi gia đình bệnh nhân được đây? Lúc đi vào nhìn thấy thầy Tôn đang cùng gia đình bệnh nhân ầm ĩ một trận. Thầy Tôn cố gắng nhẫn nhịn nhưng hai vợ chồng kia không hề nhịn chút nào còn nói muốn khiếu nại bọn họ.

Nhưng thân là bác sĩ nên luôn phải giữ cái đầu lạnh.

Người thân bệnh nhân như thế nào thì không nói nhưng bệnh nhân đã nằm viện thì bác sĩ cần có trách nhiệm với bệnh nhân đó, nhất định phải làm rõ xem tính khí của bệnh nhân có nóng nảy hay không. Nếu như bệnh nhân đồng ý cho bọn họ kiểm tra vào ban đêm thì họ không cần lo lắng làm sao còn để ý tính khí họ có nóng nảy hay không, dù sao thì vào ban đêm phát hiện triệu chứng kịp thời và nhanh chóng xử lý là trách nhiệm của bác sĩ.

Nếu bệnh nhân không đồng ý chuyện này nhưng khi xảy ra chuyện thì họ không phải chịu trách nhiệm, không phải chịu trách nhiệm thay cho bác sĩ hay y tá. Nhưng nếu vì điều này mà mất đi mạng sống thì thật không đáng, cũng có thể đầu óc của bệnh nhân đã có bệnh, việc này thì không thể trách bệnh nhân. Là bác sĩ chuyên nghiệp thì không thể giả bộ nhất định phải lấy sự thật làm căn cứ.

“Em nói họ đóng cửa lại không cho bọn em vào kiểm tra phòng sao?” Hoàng Chí Lỗi nghe đàn em nói, vài giây sau đẩy đẩy mắt kính nói: “Xác định anh ta cùng người nhà không phải đang tự tìm cái chết sao? Được bác sĩ y tá trông chừng vào buổi tối lại không muốn, cũng có thể là đầu óc có vấn đề đấy.”

Tạ Uyển Doanh hỏi đàn anh khoa phẫu thuật thần kinh của mình: “Anh Hoàng anh có biện pháp gì không?”

“Em hỏi anh?” Hoàng Chí Lỗi chỉ ngón tay vào mình. Không sai, anh là bác sĩ khoa giải phẫu thần kinh có thể giúp bệnh nhân kiểm tra về phương diện thần kinh. Nhưng chỉ là bệnh nhân khóa cửa, nếu nói đùa cũng có thể nhưng gia đình này chắc chắn là không hề có khuyết điểm về khoa giải phẫu thần kinh đâu.

“Đúng vậy.” Tạ Uyển Doanh suy nghĩ một chút, anh Hoàng đi theo anh Tào, mà anh Tào lại có phương pháp của bản thân để đối phó với bệnh nhân. Như là dỗ dành lừa gạt một chút rất hiệu quả. Tuyệt kỹ độc môn của anh Tào là cô có chút hâm mộ nha. Có lẽ đàn anh Hoàng đi theo anh Tào được truyền lại thì sao.

Đàn em nhỏ so sánh anh cùng với anh Tào sao? Hoàng Chí Lỗi giật mình khoát tay: “Không, kỹ năng của anh Tào không phải là thứ anh muốn là có thể học được đâu. Mặc dù anh cũng đang cố gắng học kỹ năng này của anh ấy.”

“Anh nói là lấy kỹ thuật của anh Tào làm chuẩn mực sao?” Tạ Uyển Doanh phỏng đoán lời của anh.

“Đương nhiên, anh ấy chính là ngôi sao của khoa giải phẫu thần kinh của bọn anh.” Ánh mắt của Hoàng Chí Lỗi tràn đầy sự ngưỡng mộ và khen ngợi, giật dây đàn em nhỏ: “Em có muốn gọi điện thoại hỏi ý kiến của anh Tào một chút không?”

Bây giờ là mấy giờ chứ? Cô gọi tới hỏi ý kiến anh Tào chắc chắn sẽ bị mắc chết. Tạ Uyển Doanh không dám làm.

“Em phải tin anh, anh gọi cho anh ấy chắc anh ấy sẽ mắng anh. Em gọi cho anh ấy, anh ấy không chỉ không mắng em mà mỗi lần nghe tiếng nói của em anh ấy sẽ cười đó.” Hoàng Chí Lỗi dùng khẩu khí vô cùng nghiêm túc nói cho đàn em nhỏ.

Cười? Đàn anh Tào sẽ cười? Tại sao nghe tiếng của cô sẽ cười? Tạ Uyển Doanh sững sờ.

“Anh gọi giúp em, em xem thử xem có đúng không?” Tận dụng thời cơ này, đây tuyệt đối là thời điểm tốt, vị hoàng đế này không vội nhưng thái giám Hoàng Chí Lỗi đã vội chết, trước thì nên giúp đàn em gọi cho Tào Dũng.

Nhận lấy điện thoại của anh Hoàng, trong lòng Tạ Uyển Doanh hồi hộp không thôi, loạn hết cả lên. Nửa đêm đánh thức anh Tào, khiến cho cô nghĩ đến lần trước anh Tào đột nhiên biến thành con hổ hung dữ.

Đầu kia nhấc máy, có người nghe điện thoại, một giọng nam chững chạc hỏi: “Chuyện gì?”

Cổ họng của anh Tào hơi khàn, Tạ Uyển Doanh nghĩ anh ấy bị đánh thức chắc chắn không vui vẻ.

Các tiền bối trong giới y học có một hội chứng là không thích nửa đêm bị điện thoại của bệnh viện đánh thức, điều này khiến lòng cô khẩn trương hơn.

Bình Luận (0)
Comment