Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 499 - Chương 499 - Cầu Cứu Đàn Anh Tào

Chương 499 - Cầu cứu đàn anh Tào
Chương 499 - Cầu cứu đàn anh Tào

“Chuyện là như vậy, đàn anh Hoàng nói vấn đề của em có thể hỏi anh một chút, nhưng bây giờ anh đang nghỉ ngơi, chắc là em vẫn nên…” Lòng bàn tay Tạ Uyển Doanh đổ mồ hôi.

“Doanh Doanh?” Nghe thấy tiếng của cô, đầu bên kia Tào Dùng hô lên kinh ngạc, sau đó anh khoái trá, nhẹ nhàng cười hai tiếng.

Giống như lời đàn anh nói, đàn anh Tào sau khi nghe tiếng của cô lập tức cười. Tạ Uyển Doanh có chút khó tin, không kịp lấy lại tinh thần.

“Có vấn đề gì em cứ nói.” Tào Dũng nhẹ nhàng nói với cô.

Đàn anh cổ vũ cô nói, dũng khí của Tạ Uyển Doanh cũng dâng lên, nắm lấy cơ hội nói ngắn gọn: “Chuyện là có 1 bệnh nhân tính khí của anh ta rất nóng nảy, nhưng em quan sát thấy anh ta có công việc, được đi học, thích đọc báo vốn nên là một người có văn hóa. Không có lý do nào mà mới nói hai câu đã tự nhiên đập đồ. Sau này dựa theo ký ức của em thì thấy da của anh ta hơi vàng nhưng anh ta vào viện với bệnh lý là xuất huyết đường tiêu hóa,”

“Ừ.” Bên kia điện thoại, một mặt Tào Dũng nghe âm thanh cô nói mặt khác lại quay lại dáng vẻ của một bác sĩ chuyên nghiệp suy nghĩ: “Anh hiểu ý của em, em lo lắng chẳng may nếu nửa đêm anh ta hôn mê thì sao đúng không?”

Anh Tào quả nhiên lợi hại, lập tức đoán được suy nghĩ của cô.

“Sợ anh ta hôn mê có thể kiểm tra phiếu chụp CT.” Tào Dũng nói.

“Anh ta nằm viện hai ngày, em xem bệnh án của anh ta đầu tiên thì mới có kết quả kiểm tra máu những thứ khác không có chắc phải chờ đến hôm sau. Nhưng khi nhìn kết quả trong máu thì thấy chất làm đông máu nhiều hơn bất thường.”

“Nếu bây giờ em có thể mở một cuộc kiểm tra khẩn cấp các hạng mục, anh ta không chấp nhận phải không?” Rất nhanh Tào Dũng đã hiểu được lo lắng của cô, anh hỏi.

Tạ Uyển Doanh gật đầu: “Đúng vậy, anh Tào chúng em thử đi vào phòng bệnh nói chuyện với người nhà của anh ta, chính bản thân anh ta nói không vấn đề nhưng mẹ anh ta lại giữ mãi thái độ không chịu hợp tác, luôn giữ chìa khóa để khóa cửa. Buổi tối không cho nhân viên y tế của chúng ta vào kiểm tra. Em cảm thấy cái này tương đối nguy hiểm.”

“Em nói tình huống nguy hiểm là một khi xảy ra chuyện thì trách nhiệm thuộc về ai cũng khó mà nói được.”

Đàn anh rất chuyên nghiệp, không nóng vội. Tạ Uyển Doanh suy nghĩ không biết tiếp theo nên làm thế nào để học được kỹ năng đặc biệt của anh, cô nuốt nước miếng một cái, cảm giác mở miệng có chút không tốt.

Như anh Hoàng nói đây không phải là vấn đề liên quan đến y học, không thuộc về phạm vi mà tiến bối phải chỉ dạy cho hậu bối. Lại nói, ai bảo anh Hoàng nói đàn anh Tào dễ nói chuyện liền lập tức gọi điện thoại.

Tiếng tim đập thình thịch của cô truyền đến, Tào Dũng hình như lại mỉm cười, trong lòng Tạ Uyển Doanh hơi quẫn bách, chắc không phải bị anh Tào nhìn thấu rồi chứ.

“Có phải em muốn dùng biện pháp của anh để đối phó với loại bệnh nhân này mà không phải là thảo luận về ca bệnh này đúng không?” Giọng nói trầm ấm của anh hỏi đàn em nhỏ.

Anh Tào thông minh lập tức nhìn thấy ý nghĩ của cô, trong lòng Tạ Uyển Doanh hơi lúng túng.

“Đàn anh Hoàng của em có ở bên cạnh hay không? Tối nay không phải cậu ta trực ban sao, cậu ta không cho em ý kiến sao?” Tào Dũng hỏi.

Hoàng Chí Lỗi giơ sổ bệnh án lên che kín khuôn mặt mình.

Hôm nay anh ta là người tổng phụ trách hỗ trợ giải quyết tất cả vấn đề ở khoa ngoại nhưng anh lại không có khả năng giải quyết nan đề. Kết quả não anh không suy nghĩ, không nghĩ ra lại gọi điện giúp đàn em tìm phương hướng giải quyết từ chỗ đàn anh Tào.

Điều này thỏa mãn việc anh không có năng lực rồi. Không trách anh Tào luôn gọi anh là đồ ngốc.

Ngày mai đàn anh tới, anh lại chuẩn bị nghe giáo huấn, anh nóng lòng muốn làm bà mai vậy mà lại quên mất công việc của mình.

“Vấn đề này đàn anh Hoàng nói không liên quan đến y học, anh ấy không biết giải quyết như nào.” Tạ Uyển Doanh nói.

Bình Luận (0)
Comment