Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 507 - Chương 507 - Nhanh Trí Nhớ Lại Bệnh Sử

Chương 507 - Nhanh trí nhớ lại bệnh sử
Chương 507 - Nhanh trí nhớ lại bệnh sử

“Đúng vậy, tôi và em trai tôi đều rất tin tưởng cô, bác sĩ Tạ.” Nhấn mạnh xong câu cuối, chị gái bệnh nhân mới đi.

Có vẻ người nhà bệnh nhân vừa ở bên cạnh nghe trộm được, tận mắt chứng kiến toàn bộ kết quả của bà Quách, trong lòng vô cùng ngạc nhiên, có chút sợ hãi.

Tạ Uyển Doanh nhìn thế nào cũng không giống một thực tập sinh, trông giống như một bác sĩ lâu năm mới khám đã phát hiện ra bệnh. Phàn nàn cô là thực tập sinh trẻ vì bác sĩ ít kinh nghiệm dễ mắc sai lầm hơn bác sĩ lâu năm, khiến người nhà bệnh nhật có chút lo lắng. Nhưng bác sĩ trẻ có thực lực như cô thực sự là trường hợp ngoại lệ.

Nhận ra điều này, người kia nhanh chóng xin lỗi Tạ Uyển Doanh, không phải có ý xúc phạm một bác sĩ có thực lực như cô.

Chỉ có bác sĩ mới có thể cứu sống bạn và người thân của bạn.

Thấy kết cục như vậy, Tạ Uyển Doanh chỉ nghĩ một chút, không hề có chút để bụng.

Bác sĩ nói chuyện bằng thực lực. Thực tập sinh đến phòng khám, không chỉ trước mặt người nhà mà còn trước mặt giáo sư và tiền bối cần dựa vào thực lực để chứng tỏ bản thân.

Điều quan trọng nhất lúc này là cứu người, cô đi về phía đàn anh Hoàng hỏi: “Đàn anh, ICU có giường bệnh chưa?”

“Họ nói, chắc phải sáng mai mới có thể có giường bệnh ra. Có lẽ các em đợi chủ nhiệm Thẩm về thì gọi điện cho phòng bên anh ấy, xem xét tình hình để điều chỉnh.” Hoàng Chí Lỗi nói với cô, bản thân anh cũng đang sốt ruột, anh nhíu mày, quay đi và gọi điện hỏi ai đó.

Các giường bệnh ở Quốc Hiệp lúc nào cũng chật cứng người, nhất là ở khu chăm sóc đặc biệt. Ai bảo Quốc Hiệp là nơi có thể chữa những bệnh mà bệnh viện khác không làm được chứ. Đến cả ca phẫu thuật của ông Quách và Nhã Trí lớn như vậy cũng không đủ điều kiện đên ICU ở lại hai ngày để theo dõi, điều đó đủ cho thấy các giường bệnh ở ICU gần đây đông đúc như thế nào.

Những đêm muộn như vậy, Tạ Uyển Doanh luôn nghĩ về mẹ của tiểu Trương. Chẩn đoán bệnh đã đúng, nhưng làm gì tiếp theo mới quan trọng. Nghĩ lại xem có cách nào để cứu sống bà ấy không,

“Đúng rồi, nói về việc đau răng.” Tạ Uyển Doanh đột ngột ngẩng đầu, nhớ lại những gì người nhà bệnh nhân nói, cô bước vào phòng, hỏi bà Quách: “Chồng bà trước kia chỉ uống giảm đau và thuốc đau răng thôi đúng không?”

Bà Quách có chút bối rối, nghe xong nhớ lại: “Vâng, mấy ngày trước, chúng tôi đến hiệu thuốc mà dược sĩ giới thiệu. Thuốc giảm đau đó tôi cũng đã uống để chữa cảm lạnh và đau bụng kinh rồi. Trước đây, chúng tôi chưa thấy thuốc kháng sinh trị đau rặng bao giờ, nhưng hình như là viên metronidazole mà cô đã nói đến. Chồng tôi hiếm khi bị đau răng lắm, lần này không biết ăn phải cái gì mới bị đau răng. Nhưng tôi chỉ nghĩ đau răng cũng không phải là chuyện gì lớn, uống chút thuốc là khỏi.”

Với thông tin mà người nhà bệnh nhân cung cấp, Tạ Uyển Doanh vội báo cáo tình hình mới nhất: “Đàn anh Đào. Bệnh nhân đã uống ibuprofen và metronidazole mới chỉ cách đây vài ngày.”

Đang đứng nói chuyện cùng Hà Quang Hữu và Đào Trí Kiệt, nghe lời cô nói, bọn họ quay đầu.

“Nói như vậy, có thể là do ngộ độc thuốc, gây tổn thương gan. Khi hai loại thuốc này kết hợp với nhau, có một số người bị tai biến. Hổi trước bọn anh cũng gặp một bệnh nhân chết vì trương hợp này.” Hà Quang Hữu chống tay lên cằm nhớ lại bệnh nhân qua đời mà mình từng gặp, so sánh cẩn thận, anh nói với Đào Trí Kiệt: “Đàn anh Đào, có thể trong tương lai bệnh nhân sẽ tiếp tục bị xuất huyết và thiếu máu. Sợ rằng gan nhân tạo không hoạt động. Ibuprofen hiếm gặp, tác dụng phụ là tan máu tự miễn, và metronidazole cũng có tác dụng tương tự. Các tác dụng phụ đã được báo cáo, và hậu quả rất nghiêm trọng và khủng khiếp. "

Bình Luận (0)
Comment