Nghe Hà Quang Hữu nói, Đào Trí Kiệt cúi mặt nhìn xuống đất, không biết đang nghĩ gì.
Tạ Uyển Doanh rất lo lắng, lúc này cô ấy nhận ra điều gì đó. Đàn anh Đào không vội chuyển bệnh nhân đến khoa phẫu thuật gan mật, có thể vì anh đã đoán trước được bệnh nhân có khả năng máu không cung cấp cho gan nhân tạo.
Một khi không thể sử dụng nhân tạo, tình trạng bệnh nhân sẽ ngày càng nghiêm trọng, sợ chỉ còn đường chết.
“Đàn anh Đào, em không đồng ý với phương án này.”
Hà Quang Hữu ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn cô: nghĩ đến sự dũng cảm của cô, rất ít sinh viên dám phản đối phương án mà giáo sư đưa ra. Đào Trí Kiệt đương nhiên sẽ làm theo phương án ban đầu của mình, Đào Trí Kiệt sẽ phản ứng thế nào đây?
Nói đến đây, Tạ Uyển Doanh cũng hơi lo lắng: Đàn anh Đào có dễ nói chuyện không đây?
“Ừm, em cứ tiếp tục nói đi.” Đào Trí Kiệt quay đầu, đôi mắt cười không thay đổi.
Tạ Uyển Doanh thấy đôi mắt cười của anh ta như được uống một viên thuốc trấn an tinh thần, cô nói: “Bệnh án của bệnh nhân này có tiền sử bị xuất huyết dạ dày, nhưng chỉ có dấu hiệu phân đen. Hiện tại cũng chưa có kết quả xét nghiệm, không nôn ra cà phê và không xuất huyết cũng không có đốm xuất huyết dưới da. Hôm nay có kết quả kiểm tra máu thì thấy sắc tố trong máu bình thường. Rất có thể hai loại thuốc này gây suy gan, còn về triệu chứng xuất huyết dạ dày, em nghĩ có thể thuốc làm đường tiêu hóa bị tổn thương.”
“Vậy nên phương án của em là gì?”
“Chụp CT, kiểm tra não và gan, sau đó ghép gan nhân tạo, không phải đợi đến khi có kết quả với nói.
Đề xuất này của cô …thực sự mạo hiểm.
Đào Trí Kiệt chớp mắt.
Hà Quang Hữu không dám nói gì.
Tiểu Doanh nói gì cơ? Bên đầu dây điện thoại bên kia Tôn Ngọc Ba cuối cùng cũng phát hiện ra học trò của mình đang nói chuyện với vị đại phật gia của khoa phẫu thuật gan mật, anh ta hoảng sợ đến nỗi quay lại nhìn người sinh viên đối diện: Em nói gì với vị đại phật gia kia vậy?
Giáo sư Tôn, không có chuyện gì, đàn anh Đào rất dễ nói chuyện. Tạ Uyển Doanh quay lại nhìn giáo sư với ánh mắt trấn an.
Tôn Ngọc Ba nghĩ trong lòng: Cô sinh viên này, thực sự đã thẳng thắn nói hết rồi, sợ là bị Đào Trí Kiệt lừa thảm rồi.
Không nghĩ tới là…
“Được, cứ theo lời em ấy mà làm.” Đào Trí Kiệt đột nhiên quyết định, “Các anh thực hiện theo chỉ định, chuyển bệnh nhân đến khoa của chúng tôi, chụp CT trước.”
“Vâng, đàn anh Đào.” Tạ Uyển Doanh nhanh chóng đáp, trạm y tá, nhờ họ đưa bệnh nhân đi kiểm tra.
Hà Quang Hữu ngập ngừng: “Đàn anh Đào, khoa của chúng ta không còn giường bệnh.”
“Chuyển giường số 3 đến khu động hợp, rồi chuyển giường 16 sang giường phụ, sáng mai anh ta xuất hiện rồi.” Đào Trí Kiệt đáp.
Hà Quang Hữu nghe lời của anh ta nói, hiểu rõ mình sẽ phải làm gì.
Dù rất muốn cứu, nhưng việc thiếu giường không thể trở thành trở ngại của bác sĩ. Dù cứu hay không, không phải do tấm lòng của bác sĩ mà do chẩn đoán của họ. Bác sĩ không phải vô tâm, họ chỉ tuân theo quy tắc chuyên môn. Như bệnh nhân này, theo nhận định ban đầu là không còn cơ hội nên không cần chuyển lên khoa để bố trí giường bệnh. Không có khoa này nhận bệnh nhân mà biết rõ họ sẽ chết, thà rằng với một bệnh nhân như thế, đưa họ đi chụp CT xem điều kì diệu có xảy ra không. Suy cho cùng, ICU có rất nhiều thiết bị cấp cứu cho những bệnh nhân nghiêm trọng như máy thở.
Mà bây giờ Đào Trí Kiệt thay đổi phương án vì tin tưởng lời cô ấy?
Hà Quang Hữu nghĩ về những gì xảy ra trong ca phẫu thuật. Sau khi Tạ Uyển Doanh rời đi lần đó, kết quả bọn họ kiểm tra có sai sót y như lời cô ấy nói.