“Đàn chị!”
Ha ha ha, Khương Minh Châu vui mừng, không quên chúc mừng tiểu học muội lần đầu tiên mổ chính thành công: “Chị mời!”
“Em mời trước rồi.” Liễu Tịnh Vân vừa nghe vậy, vội vàng đẩy cô ấy ra.
“Buổi sáng em mời, buổi trưa chị mời.” Khương Minh Châu sắp xếp xong một cách hợp lý bữa ăn trong ngày hôm nay của tiểu học muội: “buổi tối để đàn anh nào mời.”
Bíp, có tin nhắn.
“Doanh Doanh, anh và đàn anh Tào chúc mừng em, tối nay muốn ăn gì cứ nói!”
Là đàn anh Hoàng gửi tin nhắn đến.
Không cần đâu. Tạ Uyển Doanh từ chối. Cô làm sao có thể để đàn anh đàn chị mời mỗi ngày. Đàn anh Tào vừa mới mời cô ăn bít tết cách đây không lâu.
Hoàng Chí Lỗi: Không phải lúc trước em đã hỏi đàn anh Tào về lần mổ chính đầu tiên sao? Cũng cần phải báo cáo lại tình hình cho bọn anh có đúng không?
Đúng vậy, công ơn của đàn anh Tào cần phải trả, phải báo cáo lại. Tối thứ ba cô nhờ đàn anh Tào giúp đỡ không có cảm ơn đàng hoàng nữa.
Tạ Uyển Doanh: Tối nay để em mời, nếu không em không đi.
Hoàng Chí Lỗi: Không phải đàn anh Tào đã nói với em rồi sao, không được mua chuộc bọn anh.
Tạ Uyển Doanh: Ngẫm nghĩ thật kỹ…..
Hoàng Chí Lỗi: Như vậy đi, tối nay đi ăn bít tết nữa nhe?
Tạ Uyển Doanh: Không được không được. Ăn mì.
Hai đàn chị nghiêng đầu sang thấy cô gửi tin nhắn, trực tiếp kéo cô: “Bít tết!”
Ăn mì cái gì, đàn anh mời ăn tối mà không tống tiền một bữa làm sao được. Hai đàn chị gõ vào đầu cô: đừng có ngốc.
“Ăn lẩu.” Tạ Uyển Doanh đưa ra thỏa hiệp cuối cùng.
“Ăn ở quán ăn vỉa hè đi.” Khương Minh Châu đưa ra ý kiến: “Đối diện bệnh viện có quán, món xào ăn rất ngon, giá cả phải chăng.”
Đàn anh và đàn chị giống những ẩm thực gia.
Ăn sáng cùng hai đàn chị xong, mua bánh bao trứng sữa mang về cho giáo sư Tôn và Lý Khải An, giáo sư Tôn ở văn phòng, bạn học không có ở đó, Tạ Uyển Doanh quay người đi đến phòng bệnh gọi bạn.
Đúng như cô đoán, Lý Khải An đang ở trong phòng bệnh nói chuyện với dì nằm ở giường 23.
“Con giống con của dì, con trai dì cũng đeo kiếng giống con, học giỏi lắm, nó ở nước ngoài không về được.” Dì nắm tay Lý Khải An nói.
Không phải con trai dì mới đến đây hôm qua sao? Bác sĩ còn gọi vào để nói chuyện. Không đeo kính, là một nhân viên tài chính.
Chuyện gì vậy? Dì có bệnh não sao?
Lý Khải An nắm tay dì, cố gắng gạt đi nỗi buồn trong lòng mà nở nụ cười trên môi: “Dì uống sữa đậu nành nhe, con đi mua cho dì.”
“Không cần, người ta sẽ giao hàng đến, có giao đồ ăn nữa.“ Đối với chuyện này dì nhớ rất rõ ràng, không cho cậu ấy đi.
Tạ Uyển Doanh đến bên giường nói: ”Dì, con ở với dì nhé, cậu ấy có việc phải làm.”
Dì quay đầu lại nhìn cô: “Cô là ai?”
“Cô ấy là bác sĩ Tạ. Bạn học của con. Dì không cần sợ cô ấy." Lý Khải An nói.
Nghe nói như vậy, dì mới từ từ buông tay cậu ta ra.
Lý Khải An ra khỏi phòng bệnh đi ăn sáng, suy nghĩ là sau khi ăn xong có thời gian rảnh sẽ quay lại.
Sau khi nhìn bạn học đi khỏi, Tạ Uyển Doanh di chuyển một chiếc ghế đến ngồi bên cạnh giường của dì nói: “Dì ơi, dì kể lại cho con nghe chuyện của cậu ấy được không?”
“Chuyện con trai dì hả?” vừa nghe nói cô muốn nghe, dì vui vẻ bắt đầu nói: “Con trai dì từ nhỏ đã rất thông minh, có thể đọc thuộc thơ Đường, nếu kêu nó đọc thơ của Lí Bạch, nó cũng có thể đọc thuộc lòng rất tốt."
Do thiếu oxy nên khi quá phấn khích bệnh nhân nói ngắt quãng, thở hổn hển giữa chừng mà có vẻ bản thân không nhận ra nên cứ nói tiếp. Thấy vậy, Tạ Uyển Doanh đứng dậy giúp bệnh nhân điều chỉnh lại ống thông mũi cung cấp oxy để bệnh nhân thoải mái nhất có thể.