Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 530 - Chương 530 - Nhờ Trực Ca Đêm

Chương 530 - Nhờ trực ca đêm
Chương 530 - Nhờ trực ca đêm

Đối với câu nói này của cô, cậu đã suy nghĩ rất lâu, cậu cũng muốn biết như thế nào thì được coi là hạnh phúc?

Nhạc Văn Đồng đưa tay đóng “rầm” cửa tủ lại, đi đến phòng họp để nghe giao ban với giáo sư.

Sáng nay, lúc giao ban thầy Tôn nói muốn hướng dẫn học trò nên nhường cho Lý Khải An nói.

Sau khi ý tá trực ca đêm báo cáo xong, Lý Khải An lấy bản báo cáo của mình ra, nhìn vào ghi chép phía trên nói: “Buổi tối hôm qua, có một bệnh nhân mới không có ca bệnh tử vong nào, qua việc khám khẩn cấp thì phát hiện bệnh nhân được chẩn đoán là đau tá tràng chuyển sang thoát vị và được làm phẫu thuật tại phòng mổ. Sau phẫu thuật hồi phục khá tốt, sáng nay đã tỉnh. Bệnh nhân khác ở giường 23 có hơi nghiêm trọng nhưng cũng không có việc gì đáng lo ngại. Đề nghị quan sát thêm giường 23, những người khác không có việc gì. Giao ban hoàn tất.

Nói xong, ngẩng đầu, Lý Khải An nhận được ánh mắt của thầy Tôn.

“Thằng nhóc ngốc này, cậu nói gì đấy? Đề nghị cần quan sát thêm!!! Người trực ca đêm là cậu còn gì.”

Thầy Tôn có ý gì? Lý Khải An không thể hiểu ý của thầy.

Lại nhìn lại một hàng bác sĩ trong tổ mình đang bưng trán, Đàm Khắc Lâm dứt khoát cúi đầu xuống.

Những bác sĩ tổ khác thì đang nhịn cười, tặng cho người của tổ mình một ánh mắt đồng tình.

“Doanh Doanh, chuyện gì vậy?” Lý Khải An khẩn trương, hỏi nhỏ với bạn học Tạ đằng sau.

Tạ Uyển Doanh cũng che đầu, cô biết người bạn học này của cô quan tâm đến bệnh nhân giường 23 nhưng thật không nghĩ cậu ấy lại đưa loại đề nghị cần thận quan sát này vào để báo cáo trong giao ban.

“Cậu nói…”

Tiếng này! Là của chủ nhiệm Thẩm.

Toàn thân Lý Khải An nhảy dựng, suýt bị dọa ngã xuống, chậm rãi quay đầu lại.

“Cậu là người trực ca đêm, bệnh nhân cần chăm sóc hơn, vậy mà lại nói với người khác, không nói cho người bệnh?” Thẩm Cảnh Huy hỏi cậu.

Sắc mặt chủ nhiệm Thẩm mặc dù có nghiêm tục cũng không biến đen như mặt của Bao Thanh Thiên khiến trong lòng Lý Khải An an tâm hơn một chút. Cho nên với vấn đề của chủ nhiệm, Lý Khải An nghĩ nghĩ nói: “Em cũng không hiểu, thầy đã không nói cho người bệnh chắc là tình huống bệnh nhân không tốt.”

“Tình huống của giường 23 là như vậy, hai ngày này nhà của bệnh nhân này đang chuẩn bị để xuất viện, không tiếp tục chữa trị nữa, không có phép áp dụng bất kỳ biện pháp chữa trị nào nữa.” Bác sĩ chủ trì là Cao Chiêu Thành giải thích.

Thẩm Cảnh Huy nghe xong liền biết là bệnh nhân nào, tuyên bố: “Tan họp.”

Sau khi giao ban kết thúc, Tôn Ngọc Ba mang theo thằng nhóc ngốc này ra ngoài dạy dỗ: “Hai ngày nay là ca đêm của cậu, vậy cậu nói cho tôi biết, cậu học cái gì ở đây hả?”

Lý Khải An bị thầy Tôn xách cổ áo không dám cử động, đi ở bên cạnh.

“Bác sĩ ca đêm là cậu, cậu phụ trách toàn bộ tình hình bệnh nhân ở các phòng bệnh. Bệnh nhân cần xử lý như thế nào thì cậu cần giải quyết như thế đấy, cậu còn chờ ban ngày giao cho người khác sao?! Cậu muốn bệnh nhân chết sao? Đây là lời tôi nói cho cậu từ ngày đầu tiên, cậu vừa trực ban hai đêm thì lập tức quên mất?”

Bị giáo sư mắng xối xả như đổ xuống, đầu óc Lý Khải An nhức không thôi: “Vâng, thầy Tôn.”

“Tôi phục cậu rồi, hôm nay tôi không muốn nhìn thấy cậu.” Tôn Ngọc Ba nói xong vung tay, vừa đi vừa nói nhưng vừa đi hai bước lập tức bị cấp trên nhìn chăm chú, chỉ còn cách quay đầu nhìn học sinh của mình dùng sắc mặt nghiêm túc mà tỏ ra là một thầy giáo cần phải khoan dung cho học sinh: “Cậu tốt nhất lên tỉnh lại, hôm nay viết kiểm điểm nộp cho tôi. Theo sát tôi, đi theo học tập.”

Lý Khải An gật đầu.

Tạ Uyển Doanh đi đằng sau mấy người bác sĩ. Không nghĩ đi tới cửa phòng bệnh mấy người họ lại đột nhiên dừng lại.

Đàm Khắc Lâm đi ở tít đằng trước đột nhiên quay đầu lại, hơi híp mắt nhìn thấy ngón tay trong truyền thuyết kia của cô, nói: “Nghe nói tối hôm qua em sử dụng ngón tay rất khéo léo đúng không?”

Bình Luận (0)
Comment