“Con trai muốn dì ấy xuất viện trong hai ngày nữa.” Nhạc Văn Đồng nói: “Cho nên cậu mau kêu Lý Khải An trở lại tìm bệnh nhân nhóm của các cậu đi, đừng tìm bệnh nhân ở nhóm tôi nữa.”
“Tình hình của dì như vậy làm sao mà xuất viện được?” Tạ Uyển Doanh ngạc nhiên.
“Con trai dì cho rằng nếu chúng ta không cho dì xuất viện là bệnh viện của chúng ta ăn lừa tiền của gia đình họ. Gia đình họ không muốn tốn tiền để chữa bệnh cho bệnh nhân nữa.” Nhạc Văn Đồng nói lại những lời của gia đình dì cho cô ấy biết.
Tạ Uyển Doanh nghe xong cả người lạnh toát, như vào mùa đông khi băng dày ba thước, đến nỗi cô không dám quay đầu lại nhìn bệnh nhân nữa.
Điều làm cô lạnh người không phải là việc con trai bệnh nhân vu khống họ ham tiền, mà nhân viên y tế có kinh nghiệm và từng trải nghe xong sẽ hiểu được, người nhà không có tình thương với bệnh nhân.
Chỉ cần người nhà hết lòng yêu thương bệnh nhân, như hai người con trai hiếu thảo của cụ già giường số 8, bất luận thế nào chỉ cần để mẹ sống thêm một ngày nữa, đâu quan tâm bệnh viện có lừa tiền hay không.
Vì không có tình thương, nên lấy bệnh viện làm cớ để tạt nước bẩn, để lương tâm của bản thân nhẹ nhõm. Thảm nhất là bệnh nhân sắp hấp hối. Vốn dĩ, bổn phận của người nhà là để bệnh nhân khi ra đi được an tâm và hạnh phúc. Rõ ràng là người con trai này sẽ không thực hiện nghĩa vụ này rồi.
Bác sĩ đã nói bệnh nhân về nhà sẽ có kết quả gì nhưng anh ta vẫn nhất định làm vậy.
Không biết có nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ không, nhưng dì đang nằm trên giường bệnh đột nhiên rùng mình một cái, bàn tay nắm lấy Lý Khải An lại càng chặt hơn, không dám buông ra.
“Tôi đã nói với cậu tình hình gia đình của dì ấy rồi đó. Cậu với anh ta thông minh lên chút đi, đừng có dính vào chuyện này nữa.” Nhạc Văn Đồng nói với cô lời này xong, quay người bước đi.
Tạ Uyển Doanh đuổi theo hỏi lại: “Lớp trưởng, dì ấy có cháu không?”
“Làm sao tôi biết được!” Thấy cô đuổi theo và có vẻ không thèm nghe lời cậu đã nói, Nhạc Văn Đồng tức giận đến mức quay đầu lại nhìn cô chằm chằm rồi bỏ đi.
Thấy vậy, Lý Khải An đi tới, nói với Tạ Uyển Doanh: "Tại sao cậu ấy nhìn chằm chằm tụi mình vậy? Cậu ấy không có sự đồng cảm mà cũng không cho phép chúng ta đồng cảm hả?”
“Không có chuyện gì.” Tạ Uyển Doanh ngăn Lý Khải An lại để cậu ấy không đuổi theo cãi nhau.
"Doanh Doanh, cậu không cảm thấy cậu ấy quá đáng hả? Cậu ta mắng cậu cái gì vậy?" Lý Khải An không thích bạn học nói lớn tiếng với các bạn nữ cùng lớp của mình, cậu ấy là một quý ông đích thực.
“Đừng nghĩ bậy, cậu ấy chỉ hơi vội thôi. Nếu cậu ấy thực sự xấu thì đã không làm bác sĩ rồi, không có nghề gì cực như làm bác sĩ đâu.” Tạ Uyển Doanh nói.
Học y mười năm, cạnh tranh khốc liệt, không phải là chuyện vô nghĩa. Đặc biệt là những học sinh thông minh như họ đạt điểm cao trong kỳ thi tuyển sinh đại học, từ lâu đã biết con đường này khó khăn như thế nào rồi.
Học y rất khó, Lý Khải An nghĩ đến đây liền trầm tư, nghĩ mãi không hiểu: "Lớp trưởng làm sao vậy? Trước giờ chưa từng thấy cậu ấy như vậy."
Nhạc Văn Đồng xuất sắc là quá rõ ràng với mọi người, nếu là một học sinh có đạo đức kém, làm sao có thể được đánh giá cao và làm ban cán sự.
Ước chừng lớp trưởng cũng có một số chuyện trong quá khứ. Tạ Uyển Doanh đoán trong lòng.
Quay lại phòng thay đồ để thay đồng phục làm việc, Tạ Uyển Doanh càng nghĩ càng thấy chán.
Lâm Hạo cũng đến, biết cậu ta và Tạ Uyển Doanh cãi nhau, nói: "Nếu không thì cậu nói thẳng với cô ấy chú của cậu là viện trưởng, trong gia đình cậu có bao nhiêu người làm bác sĩ. Cậu biết môi trường y tế như thế nào, khuyên cô ấy đừng xen vào chuyện của bệnh nhân, sẽ gây rắc rối.”
Nhạc Văn Đồng bất giác nghĩ đến đêm đó, anh hỏi cô tại sao trở thành bác sĩ, cô nói rằng trở thành bác sĩ là một điều hạnh phúc.