Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 537 - Chương 537 - Đi Ăn Liên Hoan

Chương 537 - Đi ăn liên hoan
Chương 537 - Đi ăn liên hoan

"Bác sĩ, tôi cầu xin anh. Mẹ chồng tôi quả thực là một người vô cùng tốt, bà không nên chịu đoản mệnh như vậy! Bà ấy năm nay mới ngoài năm mươi, còn chưa được sáu mươi tuổi. Đời người ta sống đến tám mươi chín mươi năm." Miêu Phân nói, nước mắt cô ấy lại rơi.

“Chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức để tìm ra cách…”

“Cảm ơn bác sĩ, tôi khấu đầu cảm ơn anh.”

“Không cần đâu!” Cao Chiêu Thành vội vàng ngăn cô lại, đồng thời đưa mắt cầu cứu với tiểu học muội đứng bên cạnh anh ta.

Tạ Uyển Doanh bước tới, dùng hai tay đỡ Miêu Phân lên, khuyên can: “Trong hai ngày này, tốt hơn hết là chị nên đưa đứa trẻ đến gặp bà nội của nó.”

“Tôi biết tôi biết, thưa bác sĩ.” Đáp lời xong, Miêu Phân ngẩng đầu nhìn cô: "Tôi nên xưng hô với cô như thế nào hả bác sĩ?"

"Em họ Tạ."

"Bác sĩ Tạ. Con trai tôi và tôi sẽ ghi nhớ những lời cô nói."

Đừng để đến khi không còn kịp làm gì đó rồi mới thấy hối tiếc cả một đời. Bởi vì nếu bệnh nhân qua đời rồi, thì sẽ không bao giờ được nhìn thấy họ lần nữa.

Sau khi nói chuyện với bác sĩ, Miêu Phân đi quay lại phòng bệnh cùng con trai cô, ngồi bên cạnh giường bệnh nhân.

“Đưa Minh Minh đi ăn cơm đi.” Dì Vương luôn luôn bận tâm đến điều này, nên liền nói với con dâu.

“Mẹ, mẹ đừng lo lắng. Con đã nói chuyện xong với bác sĩ rồi, sẽ lập tức điều trị cho mẹ, mẹ sẽ được điều trị bệnh thật tốt, sẽ mau chóng khỏi bệnh, sau này sẽ nhìn thấy Minh Minh lên đại học. Minh Minh sẽ trở thành một bác sĩ. Có được không mẹ?”

Nghe lời mẹ nói, Minh Minh gật đầu.

Một nụ cười hiện ra trên khuôn mặt ốm yếu của dì Vương, và đôi mắt bà lướt qua Lý Khải An, người đang đứng ở phía bên kia, như thể bà đã nhìn thấy tương lai của cháu mình là một bác sĩ.

"Mẹ, ngày mai con sẽ nấu súp gà cho mẹ. Mẹ nhất định phải uống, uống xong mới có sức được. Bác sĩ bảo mẹ phải truyền hóa chất. Con nghe người ta nói rằng hóa trị thì cơ thể sẽ rất mệt mỏi." Miêu Phân nói với mẹ chồng.

Dì Vương gật đầu với cô con dâu lao lực, nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc.

“Chúng ta đi ăn cơm đi.” Lâm Hạo nói với hai người bạn học còn chưa rời đi sau ca làm việc. “Tối qua không phải hai người đi trực ca đêm, mà là đi tiến hành phẫu thuật sao? Mau chóng đi nghỉ ngơi đi.”

Lý Khải An vuốt ve sống mũi của mình, suy nghĩ đến việc lại qua đây sau khi dùng bữa xong.

Tạ Uyển Doanh mới nhớ ra có chuyện chẳng lành, tối nay cô ấy phải đi ăn tối với các đàn anh đàn chị nên vội vội vàng vàng lấy điện thoại di động ra: Trời ạ, mấy cuộc gọi nhỡ, tất cả đều do đàn chị gọi tới.

Đang chạy ra khỏi phòng bệnh để gọi điện thoại, giọng nói của Lâm Hạo từ phía sau truyền đến: “Chúc mừng cậu, Doanh Doanh.”

Tạ Uyển Doanh quay lại và nói: “Cậu như thế là quá sớm rồi đấy.”

Biết cô muốn nói gì, Lâm Hạo tự tin, nếu cứ tiếp tục như thế này, cậu ta và lớp trưởng sẽ rất nhanh trở thành bác sĩ phẫu thuật chính lần đầu tiên.

Đi ra ngoài và gọi lại cho đàn chị Khương.

"Doanh Doanh, gọi điện cho em mà em không bắt máy sao? Gọi điện tới văn phòng khoa của em thì họ nói rằng em tan làm rồi, em đã chạy đi đâu vậy?" Khương Minh Châu mở lời nói với cô, giọng điệu đầy lo lắng.

"Em xin lỗi đàn chị. Em ra ngoài làm chút việc lặt vặt. Bây giờ em về rồi, chị nói cho em biết địa chỉ quán ở đâu ạ?" Tạ Uyển Doanh hỏi.

"Thế này nhé, chị và đàn chị của em đã đến quán ăn rồi, cũng đã gọi một số món ăn trước. Đàn anh Tào, đàn anh Hoàng trong khoa của em bận, vừa mới tan làm. Chị sẽ gọi điện bảo họ hẹn gặp em ở cổng. Mấy người bọn em đến đây cùng nhau. Đàn anh Hoàng của em biết vị trí của quán này.” Khương Minh Châu đã sắp xếp giúp họ.

Tạ Uyển Doanh bước đến cổng bệnh viện.

Bây giờ đã là bảy giờ rưỡi tối, chẳng trách đàn chị phải gọi món trước. Điều cô không ngờ tới là các đàn anh bận rộn đến giờ mới được tan làm. Ở tầng một của khu nhà ngoại trú của bệnh viện, lúc này không có ai cả.

Đứng trên bậc thềm, Tạ Uyển Doanh ngẩng đầu nhìn lên, thấy bên ngoài trời đang mưa lất phất. Những ngày mưa luôn khiến người ta mơ mộng, nâng nâng.

“Doanh Doanh.”

Tạ Uyển Doanh quay lại và nhìn thấy hai đàn anh bước ra khỏi thang máy.

Bình Luận (0)
Comment