Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 538 - Chương 538 - Đàn Anh Rất Chuyên Nghiệp

Chương 538 - Đàn anh rất chuyên nghiệp
Chương 538 - Đàn anh rất chuyên nghiệp

Tào Dũng đi tới chỗ cô, vươn tay ra trước kéo cô một cái. Lúc đầu cô vừa thấy mưa rơi liền có chút thất thần đi ra ngoài một tí, mưa bụi bên ngoài bám đầy lên người cô.

"Em vừa mới làm gì ở đó vậy?" Tào Dũng ấm giọng hỏi han, muốn biết chuyện gì có thể làm cô vừa thấy mưa liền ngốc thành ra như vậy.

Nhớ lại lúc ở trong nhà, khi còn bé cô được ông ngoại nuôi lớn ở nhà của ông. Nhà ông ngoại là nhà một tầng nên càng cổ xưa hơn phòng ở nhà cô, mỗi lần trời mưa là nóc nhà bị dột, giọt mưa tí ta tí tách rơi xuống, đành phải mang hết chậu bát lớn nhỏ ra hứng nước mưa. Cũng may mấy năm gần đây, phòng ở nhà ông ngoại đã được cải tạo tốt hơn phòng của, một khu biến thành nhà cư xá. Ký ức thời thơ ấu vẫn luôn tồn tại trong đầu.

"Đàn anh, trí nhớ của một người có khi nào sẽ bộc phát cảm xúc khi ở cùng một nơi hay không ạ?" Tạ Uyển Doanh nhớ tới dì Vương giường số 23 nhận lầm, chuyện trong lúc đợi mọi người nhìn thấy cháu trai của dì cuối cùng cũng làm sáng tỏ.

"Em muốn nghe giải thích từ góc độ tâm lý học hay phẫu thuật thần kinh?"

Câu hỏi của đàn anh thực sự chuyên nghiệp, Tạ Uyển Doanh tự lý giải từ kinh nghiệm hai đời học y, nói: "Em vẫn cảm thấy phương diện tâm lý học có chút mơ hồ, ảo diệu. Nếu như dùng trụ cột của giải phẫu học để phân tích, chắc chắn khoa phẫu thuật thần kinh sẽ làm cho người ta dễ hiểu hơn một chút ạ."

"Em có hứng thú với khoa phẫu thuật thần kinh sao?"

Ai da, tiểu học muội có hứng thú với khoa phẫu thuật thần kinh của bọn họ? Hoàng Chí Lỗi đứng phía sau duy trì khoảng cách của bóng đèn, đồng thời dừng lại và im lặng lắng nghe.

"Khẳng định có hứng thú." Tạ Uyển Doanh không cần suy nghĩ nhiều mà trả lời ngay. Khoa phẫu thuật thần kinh tự xưng là khoa ngoại đứng đầu, sinh viên y học ngoại khóa nào chả hiếu kỳ cái này. Nghe nói lớp trưởng Nhạc Văn Đồng và bạn học đứng hạng nhất trong lớp cô, một lòng muốn làm bác sĩ khoa phẫu thuật thần kinh.

Nghe được câu trả lời của cô vốn nên cao hứng, Tào Dũng không cảm thấy may mắn, bởi vì nghe giọng điệu này của cô xong đã biết rõ không đúng. Chắc chắn có hứng thú nha…, nói hời hợt thì đương nhiên rồi. Chính thức nói thích, có lẽ giống như nói yêu thích đối phương vậy, nói chuyện dè dặt, sợ làm xấu hình tượng trong lòng bảo bối.

"Xem ra em có hứng thú một chút, không thể nói yêu thích được." Tào Dũng đáp lại.

Nghe giọng nói ấm áp lại rất khách quan của đàn anh, Tạ Uyển Doanh chỉ biết là đàn anh dùng một kim lấy máu tựa hồ nhìn thấy rõ mọi suy nghĩ trong đầu cô.

Đôi mắt lén lút liếc sang người đàn anh. Tối nay đàn anh Tào mặc một chiếc áo sơ mi có đường viền kim tuyến màu xanh đậm, vẫn y như cũ vô cùng đẹp trai. Khiến cô liên tưởng tới mỗi lần gặp mặt anh, cảm giác đầu tiên rất là soái.

Có thể bề ngoài quá soái lại vô duyên vô cớ che lấp một thứ gì đó, ngược lại khiến người ta nhất thời không để ý đến đàn anh Tào thực chất là một chuyên gia phẫu thuật thần kinh cực kỳ lợi hại: Bản chất khoa ngoại thần kinh chính là chuyên khoa khiến nhiều sinh viên y mê mẩn, người cao ráo lại càng mê hơn.

Mà đàn anh Tào vừa vặn tương xứng với đặc điểm này để vào khoa phẫu thuật thần kinh. Nghĩ đến đây, Tạ Uyển Doanh nhớ lại cái dù của đàn anh ở ký túc xá, nói: "Sớm biết như vậy, em đã mang theo cái dù của đàn anh rồi."

Rốt cuộc cô lại nhớ tới cái dù của anh sao? Tào Dũng cười một cái, nhận lấy cái dù Hoàng Chí Lỗi đưa tới, miệt ra, che trên đầu cô và chính anh, nói: "Đi thôi, chúng ta đi ăn trước."

Ba người vội vội vàng vàng đi đến quán rau xào đối diện.

Tiến vào quán, đã quá giờ người tới ăn cơm, nên người trong đó không nhiều lắm. Người đến sớm nhìn thấy ba người bọn họ liền vẫy tay gọi: "Bên này!"

Tạ Uyển Doanh đi qua, phát hiện ngoài mình và hai đàn anh ra, người tới ăn cơm còn có hai đàn chị và đàn anh Chu thích tham dự náo nhiệt, nhưng lại không thấy giảng viên của cô đâu.

Bình Luận (0)
Comment