Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 541 - Chương 541 - Cơ Hội Tốt Nghiệp Hai Năm Qua

Chương 541 - Cơ hội tốt nghiệp hai năm qua
Chương 541 - Cơ hội tốt nghiệp hai năm qua

"Thật vậy sao?" Chu Hội Thương biểu lộ giọng điệu bất mãn đối với anh.

"Có chút nhảm nhí." Học Hiền theo kịp.

Khương Minh Châu lo lắng cho đàn chị Du: "Đàn anh Tào, anh nói hai câu. Để cho chúng em yên tâm một chút đi."

"Lúc nhân viên họp bệnh viện đầu năm, không phải có nói phát triển quy hoạch bộ phận phía dưới sao? Mọi người không chú ý tới giờ lại hỏi tôi?" Tào Dũng bất mãn với những người này mới đúng, gõ nhẹ lên bảng đen có đề chữ.

"Những thứ kia không có gì ấn tượng, toàn tiếng phổ thông." Khương Minh Châu cau mày cố gắng hồi tưởng lại, nhưng không nhớ ra điều gì.

"Hình như nói muốn phát triển khoa nhi, đề cao trình độ ICU trong bệnh viện."

Mấy người nghe thấy có ai đó chọc vào miệng mình, quay đầu lại nhìn trúng Tạ Uyển Doanh đang nói.

"Em thấy ở đâu đấy?" Khương Minh Châu dồn dập hỏi cô.

"Cột thông báo ạ, thỉnh thoảng tiễn bệnh nhân vào thành máy, em thấy cạnh thang máy có dán thông báo. Hình như tờ đó dán lâu rồi chưa có thay." Tạ Uyển Doanh nói.

"Trí nhớ tốt, khả năng quan sát cũng tốt." Học Hiền dò xét đánh giá cô, rồi bình luận.

"Cậu có biết tại sao đêm nay lại tới đây ăn cơm không?" Chu Hội Thương nghe thấy lời này của anh ấy, tay khoác lên cổ ảnh ấy hỏi.

"Biết chứ, cậu gọi điện thoại kêu tôi tới đây còn gì." Học Hiền đáp.

"Này, trong điện thoại tôi chưa nói với cậu à? Ăn mừng cho em ấy, lần đầu tiên em ấy mổ chính thành công." Chu Hội Thương giật mình đỡ kính mắt lên.

"Cậu chưa nói." Học Hiền một mực chắc chắn: "Còn nữa, tại sao ăn mừng mà không chạm cốc."

"Đây, nước ngọt!" Chu Hội Thương quay đầu gọi nhân viên phục vụ mang ly đến.

Một đám người cười đến muốn lăn ra đất. Học Hiền giữ chặt Chu Hội Thương: "Cậu đừng tấu hài nữa."

"Chính cậu nói, không thấy chạm cốc, sao giờ lại thành tôi tấu hài?" Chu Hội Thương ra vẻ ấm ức mà chụp được đôi đũa.

Học Hiền sợ anh, bất ngờ khiến anh giật gân, liền quay lại chủ đề cũ mượn lời nói về Tạ Uyển Doanh: "Nếu em ấy thấy ổn, đây chính là cơ hội sinh viên tốt nghiệp ngoại khoa ở lại viện y học chúng ta hai năm qua đấy."

"Đúng vậy, khoa ngoại nhi đồng không phải khoa nội nhi đồng, tiền còn nhiều hơn." Chu Hội Thương khẽ gật: "Minh chứng cho ánh mắt của viện trưởng Ngô chúng ta đấy."

"Tôi thấy em ấy là nữ, sau này có thể trải nghiệm thử ở lại khoa nhi đồng xem." Học Hiền chỉ vào Tạ Uyển Doanh: "Chủ nhiệm Hồ khoa ngoại nhi đồng suốt ngày buồn bực vì không có bác sĩ nào trong phòng. Bản thân bác sĩ cũng phải vô cùng cẩn thận và kiên nhẫn dịu dàng đối với trẻ con và đồ chơi dành cho con nít."

"Cậu đừng đề nghị lung tung." Chu Hội Thương cắt ngang lời anh ấy: "Nếu em ấy có năng lực này, nhất định sẽ được giữ lại hai chuyên khoa lớn của khoa ngoại."

Dù khoa ngoại nhi đồng có làm phẫu thuật cũng chỉ là thủ thuật ngoại tổng quát. Những triệu chứng khó chữa khác, cần chuyên khoa phẫu thuật, phòng khác của bệnh viện có đội ngũ chuyên gia chữa bệnh, đến lúc đó trợ giúp một lúc là được, làm phẫu thuật xong lại đi bảo dưỡng đồ chơi cho con nít. Có thể tiết kiệm nhân lực làm việc. Dù sao nơi này cũng không phải bệnh viện nhi đồng.

Học Hiền hiểu rõ đạo lý này, điều anh ấy ngạc nhiên chính là ý của Chu Hội Thương, một nữ sinh viên y như Tạ Uyển Doanh lại có thể ở lại khoa ngoại thần kinh và ngoại tim mạch thì nam sinh viên y không thể đến chuyên khoa sao?

Học Hiền chống cằm suy nghĩ thật kỹ. Lần trước lúc ăn cơm, anh ấy đã nhận ra có chỗ nào đó không thích hợp.

"Năm nay, lớp tám năm các em xác định ngoài em ra còn có ai có thể ở lại bệnh viện chúng ta làm việc?" Khương Minh Châu nghiêng đầu hỏi Liễu Tịnh Vân. Biết rõ Liễu Tịnh Vân có thể ở lại, chỉ là sau này khi ba người các cô uống rượu chúc mừng mới biết sự việc diễn ra.

Liễu Tịnh Vân vừa không muốn nói tin tốt của mình vừa băn khoăn vài chuyện khác, trừ cô ra thì đến giờ lớp cô không có ai được ký hợp đồng với bệnh viện.

Bình Luận (0)
Comment