Xem tình hình này, khả năng sau này bạn học cùng lớp của cô sẽ ở lại trường cao đẳng làm nghiên cứu khoa học, đại khái bác sĩ lâm sàng rải rác không có mất. Có lẽ bệnh viện khác sẽ nhận bạn học của xô, vấn đề là bạn học của cô lại chướng mắt, cảm thấy trường học cũ của mình mới là tốt nhất.
Thấy cô không nói gì, Khương Minh Châu âm thầm rõ HS, quay đầu trở lại chuyển sang hỏi Tào Dũng: "Đàn anh Tào, năm nay bệnh viện muốn giữ sinh viên y có phải không nên ký đều sẽ ký hay không, thông báo tuyển chọn đã kết thúc?"
"Phải." Tào Dũng không có ý định giấu giếm việc này. Bởi vì nói đúng hơn, bọn họ cũng có thể giúp sinh viên y sau khi tốt nghiệp sớm tìm ra con đường khác cho chính mình.
Chị hai lên bờ an toàn, tiền đồ của cô và chị ba còn rất xa vời. Trong lòng Tạ Uyển Doanh có chút lo lắng.
Ăn cơm xong, ngoài trời tạnh mưa. Tạ Uyển Doanh không quên nhắc nhở đàn anh Tào: "Đàn anh, anh nên nghỉ ngơi nhiều một chút, đừng để quá mệt mỏi."
Nghe cô nói lời này, Tào Dũng nháy mắt một cái, sau đó cười, thò tay sờ lên lọn tóc trên đầu cô đáp lại: "Yên tâm, anh không sao."
Sau đó cô nắm tay chị hai, cùng nhau quay về ký túc xá trường học.
Điều mà Tạ Uyển Doanh không ngờ tới chính là tin tức lộ ra trong lúc bọn họ dùng bữa tối hôm qua, bạn cùng lớp của cô hầu như toang rồi.
Trở về phòng trong lúc làm việc, Lý Khải An bắt đầu quấn quít lấy cô hỏi chuyện: "Thật không vậy? Nghe đàn anh Tào nói, năm nay bệnh viện đã tuyển chọn xong sinh viên y tốt nghiệp rồi."
"Cậu không hỏi Triệu Điềm Vĩ à?" Tạ Uyển Doanh sực nhớ ra bạn học Triệu Điềm Vĩ có người nhà làm trong bệnh viện, có thể moi được rất nhiều thông tin.
"Ông nội cậu ấy về hưu rồi, không giống đàn anh Tào có quan hệ tốt với lãnh đạo bệnh viện, lời đàn anh Tào nói ra tuyệt đối không sai đâu." Lý Khải An nói xong, trong lòng nhảy dựng lên: "Chẳng lẽ đàn anh đàn chị chúng ta không một ai ở lại khoa nội sao? Sau này tôi phải làm sao bây giờ? Đàn anh đàn chị cao hơn chúng ta đều không được ở lại, đến lượt chúng ta thì phải làm thế nào?"
Sinh viên y tốt nghiệp năm nay muốn được ở lại Quốc Hiệp thực sự rất hiếm, không chỉ có tốt nghiệp lớp tám năm, còn các sinh viên tốt nghiệp viện khác nữa.
"Học tập cho tốt, chúng ta cách ngày tốt nghiệp còn rất dài." Tạ Uyển Doanh an ủi bạn học.
"Doanh Doanh, cậu không khẩn trương sao?" Lý Khải An kỳ quái nhìn cô sao có thể bình tĩnh như vậy.
Trong lòng cô chắc chắn có lo nghĩ quá, nhưng không thể nói không được ở lại Quốc Hiệp thì kiến thức y học được trong nhiều năm liền đổ xuống biển. Mục tiêu của cô là làm một bác sĩ khoa tim mạch, học được kỹ thuật quan trọng nhất, được làm việc ở nơi nào còn phải xem duyên phận.
"Chẳng lẽ cậu không muốn ở lại Quốc Hiệp?" Lý Khải An quan sát sắc mặt của cô sau đó chỉ lưu lại ý nghĩ này.
Bạn học nói cái gì thế? Tạ Uyển Doanh vừa bực mình vừa buồn cười, vỗ vào cánh tay cậu: "Đừng có nghĩ ngợi linh tinh."
"Doanh Doanh, cậu muốn ở lại khoa nào?" Lý Khải An hỏi: "Tôi cảm thấy giáo sư Đàm và giáo sư Tôn rất thích xậu, có khi cậu có thể ở lại khoa ngoại tổng hợp 2 đấy."
"Không phải giáo sư nói thích thì cậu có thể ở lại đâu." Dựa vào kinh nghiệm hành nghề ngoài xã hội, lúc Tạ Uyển Doanh trọng sinh vẫn nhớ, biết rõ tình hình thực tế phức tạp hơn nhiều.
Hai người cũng bất giác đi đến giường bệnh số 23 kiểm tra. Thấy Miêu Phân từ sáng sớm đã bưng canh gà tới đây cho bệnh nhân uống.
Dì Vương cố gắng uống súp, bên cạnh đó còn hỏi: "Minh Minh đâu?"
"Nó đi học rồi, đã nói vừa tan học về sẽ xuống thăm bà." Miêu Phân nhớ rõ lời bác sĩ dặn, nói với bà.
Nghe tin cháu trai đến trường an toàn, dì Vương lộ nét cười trên mặt.
"Hôm nay tinh thần của dì rất tốt." Lý Khải An nhìn thấy bệnh tình của bệnh nhân có chuyển biến tốt liền thấy vui vẻ, ghé sát bên tại Tạ Uyển Doanh nói.