Tạ Uyển Doanh bình tĩnh, giọng nói nhẹ nhàng, sẽ không kích động, càng sẽ không cùng bệnh nhân cãi nhau.
Mẹ Trương Vĩ rất ngạc nhiên trước câu nói của cô, và không hiểu tại sao cô lại không hề muốn cãi nhau. Đúng vậy, bản thân đã cố ý nói lời khiêu khích chính là muốn Tạ Uyển Doanh cãi nhau ầm ĩ lên. Cuộc cãi nhau diễn ra càng ồn ào càng lớn càng tốt, như vậy có thể sẽ thu hút rất nhiều người tới xem, đến lúc đó bà ấy lại nói ra các mối quan hệ trong quá khứ, làm cho mọi người nhận ra rằng Tạ Uyển Doanh là một người xấu.
Bây giờ Tạ Uyển Doanh giống như một chậu nước đọng, làm thế nào cũng không thể tạo ra sóng, còn mẹ Trương Vĩ thì bó tay không biết nên làm gì tiếp theo.
"Dì, dì còn có vấn đề gì muốn hỏi không?" Tạ Uyển Doanh nói : "Nếu như dì vẫn lo lắng, lát nữa tôi sẽ kêu bác sĩ Tôn đứng đây nói chuyện với dì một chút? Nhưng khi bác sĩ Tôn đến hẳn là cũng có chung cùng một ý kiến.”
Nghĩ đến bác sĩ Tôn vừa mở miệng ra liền chỉ trích người nhà bà không nghe lời, mẹ Trương Vĩ có vẻ không mấy quan tâm: "Có bác sĩ nào khác không?"
"Bác sĩ Tôn là bác sĩ trực. Trừ phi là bệnh nhân trong tình trạng nguy kịch cần cấp cứu mới có thể thông báo cho bác sĩ khác tới. Nếu không, các bác sĩ khác đến cũng không hài lòng vì họ không cần phải làm gì." Tạ Uyển Doanh ví dụ cho bà ấy: "Dì, dì nên hiểu, giống như dì ở dưới đơn vị không có việc gì lại đi thỉnh cầu cấp trên tới xử lý đều một kết quả giống nhau.”
Sự ví von này rất phù hợp, và nó đã đánh trúng ngay điểm yếu của mẹ Trương Vĩ. Khi đó, có lẽ người bệnh và người nhà sẽ là người chịu thiệt nhất chứ không phải bác sĩ trực. Vì ai cũng cho rằng người nhà bệnh nhân của bà rất vô lý.
"Được rồi, nếu đến lúc đó, mẹ chồng tôi lại có chuyện gì nữa."
"Chúng tôi sẽ lập tức chạy tới, thưa dì." Tạ Uyển Doanh đã hứa rằng đây là trách nhiệm của cô ấy với tư cách là một bác sĩ và tất nhiên cô phải thực hiện.
Ánh mắt của những người xung quanh nhìn sang. Mẹ Trương Vĩ cau mày, nói với Tạ Uyển Doanh tất cả những điều tốt đẹp, nhưng bà ấy có vẻ trông rất vô nhân đạo. Bà ấy đành phải buông cánh tay của Tạ Uyển Doanh ra.
Người nhà rốt cục cũng đã bình tĩnh lại, Tạ Uyển Doanh đi bộ đến trạm y tá, cầm điện thoại báo cáo tình hình điều trị của bệnh nhân cho bác sĩ Tôn. Vừa báo cáo xong, phía sau truyền đến tiếng kêu cứu: "Bác sĩ Tạ."
Bỏ ống nghe bệnh xuống, Tạ Uyển Doanh quay lại nhìn thấy chị Linh Linh, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Không hay rồi, giường 38 không thấy bệnh nhân đâu nữa. Khi tôi đi kiểm tra phòng thì phát hiện, vội vàng chạy về. " Trên mặt chị Linh Linh đổ đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt. Nếu bệnh nhân xảy ra vấn đề gì thì nhân viên y tế, đặc biệt là y tá phải chịu trách nhiệm lớn nhất.
"Khi nào thì không thấy người đâu nữa?" Tạ Uyển Doanh ngạc nhiên: "Trước đó cô ấy đã từng có tình huống gì phát sinh sao?"
Hỏi cô ấy đầu tiên nên suy nghĩ lại cho cẩn thận . Vào thời điểm giao ca tối nay, nữ sinh viên giường số 38 Lý Á Hi và các bạn cùng lớp đang dùng điện thoại di động trò chuyện và còn trò chuyện rất vui vẻ. Bác sĩ trực ca nói rằng tình trạng của cô ấy ổn, sau khi có kết quả xét nghiệm, cô ấy có thể sẽ được xuất viện vào thứ hai hoặc thứ ba tới.
Chị Linh Linh lắc đầu: “Cách đây hơn nửa tiếng, khi chúng tôi đi vòng qua khu khám bệnh, thấy cô ấy đang nằm ngủ trên giường, lúc sau người nhà của giường số 9 gọi nói là bệnh nhân bị tiêu chảy, và tất cả chúng tôi đang làm nhiệm vụ đều phải chạy đến để xử lý bệnh nhân giường 9. Chẳng lẽ cô ấy lẻn ra khỏi phòng bệnh một mình trong khi chúng tôi không để ý?”
Nếu y tá không bận rộn với các bệnh nhân khác, có bệnh nhân đi lại trong khu vực khoa thì y tá có thể nhìn thấy và báo lại.
"Những bệnh nhân khác trong phòng bệnh của cô ấy có biết không?"
"Tất cả các bệnh nhân khác trong phòng bệnh của cô ấy đều ngủ. Không có ai trong nhà vệ sinh trong phòng bệnh." Chị Linh Linh không hình dung ra được: "Cô ấy trông có vẻ không giống như tâm trạng không tốt.”
Nhân viên y tế sợ nhất là bệnh nhân đột ngột chạy ra khỏi tòa nhà và nhảy lầu. Cho dù bệnh nhân không phải muốn tự tử, nhưng nửa đêm đi ra ngoài như thế này, lỡ sơ ý té ngã thì nhân viên trực ca cũng không thể tránh khỏi trách nhiệm.