"Chị có đèn pin không?" Tạ Uyển Doanh hỏi.
"Có." Chị Linh Linh kéo một ngăn kéo trong trạm y tế ra tìm đèn pin và đưa nó cho cô ấy.
Tạ Uyển Doanh đi tới cuối hành lang phòng bệnh, lấy đèn pin đứng từ cửa sổ trên này soi xuống bên dưới xem xét.
Chùm đèn pin chiếu xuống.
Chị Linh Linh và cô ấy kiễng chân và vươn cổ ra ngoài quan sát.
Chiếu xuống từ vị trí này, có thể soi được lối đi nối tòa nhà phòng khám với tòa nhà nội trú.
Thật sự có một bóng người đang đi ở đó, ăn mặc như bộ đồ bệnh nhân, tóc dài là nữ, phán đoán sơ bộ rất có thể là Lý Á Hi. Bởi vì sẽ không có người phụ nữ nào đi ngang qua nơi này lúc nửa đêm. Có một số trường hợp là nhân viên y tế đi lại xung quanh sẽ mặc đồng phục bệnh viện.
"Cô ấy đến phòng khám ngoại trú để làm gì vậy? Có gì vui không?" Chị Linh Linh sắp phát điên với bệnh nhân, ngay sau đó đương nhiên là phải lập tức xuống tìm bệnh nhân trở về. "Linh Linh, cậu đo huyết áp cho bệnh nhân giường 23 chưa?" Một đồng nghiệp khác gọi.
Nghe thấy, Tạ Uyển Doanh nói với chị Linh Linh: “Chị đi đi, em xuống dưới lầu tìm cô ấy."
Chị Linh Linh nghe vậy liền nói với cô: "Em cẩn thận một chút, có việc hãy gọi cho chị hoặc có thể gọi trực tiếp cho phòng bảo vệ. Họ có người trực vào ban đêm.” Nói xong cô ấy liền đọc số điện thoại phòng bảo vệ cho Tạ Uyển Doanh.
"Em biết rồi." Tạ Uyển Doanh gật đầu và nhanh chóng bước ra khỏi khoa.
Cô chạy xuống cầu thang một mạch, dường như có ánh mắt nào đó đang nhìn cô, Tạ Uyển Doanh quay đầu nhìn xung quanh, không thấy bệnh nhân.
Tại cửa của tòa nhà ngoại trú, cuối cùng cũng tìm thấy Lý Á Hi bệnh nhân giường 38.
"Lý Á Hi."
Lý Á Hi đứng trên bậc thang quay đầu lại.
Tạ Uyển Doanh bước đến, thẳng thắn nói với Lý Á Hi: "Cô phải trở lại phòng bệnh."
"Tôi chờ bạn tôi. Bác sĩ à.” Lý Á Hi nói.
"Bạn của cô đến bệnh viện lúc nửa đêm?"
"Vâng, điện thoại của tôi không có tiền. Cậu ấy nói sẽ giúp tôi mua một thẻ nạp tiền.” Lý Á Hi nói.
"Cô gọi điện tối nay chưa?"
"Bác sĩ, có lẽ cô không biết, hôm nay là sinh nhật âm lịch của tôi. Tôi không thể ra ngoài bệnh viện, nên họ liên tục tổ chức tiệc mừng ở bên ngoài cho tôi vui. Tôi sinh nhật cùng ngày với một người bạn khác. Cậu ấy đã mua thẻ cho tôi. ”
Tuổi trẻ thật là kích động, sinh nhật chơi cho đến nửa đêm. Tạ Uyển Doanh đưa tay ra giữ chặt cô và nói: "Chúng ta lên lầu trước. Nếu cậu ta đưa thẻ tới, tôi sẽ lấy nó cho cô, được chứ?"
“Không sao đâu, chờ ở đây, cậu ấy sẽ đến ngay." Lý Á Hi sốt ruột dậm chân, muốn gặp bạn của mình.
"Cô là bệnh nhân, ở đây có gió, bị cảm thì làm sao bây giờ? Ban đầu cô dự kiến sẽ được xuất viện. Sau khi xuất viện, cô phải nhanh chóng làm lại bài tập đã không học trong thời gian nằm viện chứ.”
Lý Á Hi cau mày và nhìn Tạ Uyển Doanh: "Tôi thấy cô có vẻ còn rất trẻ, họ nói rằng cô cũng là một sinh viên đại học như tôi. Sao lại nói chuyện già dặn như mẹ tôi nói tôi vậy?"
“Tìm được người chưa?" Chị Linh Linh đo huyết áp xong không yên tâm chạy xuống.
"Tìm thấy rồi. Chị Linh Linh, chị đưa cô ấy lên lầu trước đi. Em ở đây để giúp cô ấy chờ đợi một thứ gì đó từ bạn cô ấy.” Tạ Uyển Doanh nói.
Linh Linh không cần nhiều lời kéo cánh tay Lý Á Hi kéo về và nói: "Ngày mai tôi sẽ gọi điện thoại cho người nhà của cô để nói về cô. Nửa đêm sao có thể thức dậy chạy loạn trong bệnh viện được chứ.”
Lý Á Hi trợn tròn mắt.
Nhìn hai người bọn họ lên lầu trước, Tạ Uyển Doanh đứng tại chỗ chờ thêm mười phút nữa. Cuối cùng cũng có một chiếc xe dừng ở trước cổng bệnh viện, vài người nam nữ từ trong xe chui ra chào hỏi nhân viên an ninh và đi về phía cô.
"Bác sĩ Tạ?"