Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 55 - Chương 55 - Tam Kiếm Khách (1)

Chương 55 - Tam Kiếm Khách (1)
Chương 55 - Tam Kiếm Khách (1)

Nhậm giáo chủ sẽ cho nàng chìa khoá sao?

Tạ Uyển Doanh không phải “công chúa nhỏ” kiêu ngạo, chưa từng cho rằng bản thân có thể diện lớn tới bao nhiêu, thẳng thắn đáp lời: “Không có khả năng.”

Đối với đáp án của cô, Triệu Điềm Vĩ cùng những người khác sớm đã dự đoán trước, bởi vì sau khi hàn huyên vài câu có thể cảm giác được cô gái này làm việc và nói chuyện rất cẩn thận, thêm nữa cách nói chuyện của cô cùng các nữ sinh cùng tuổi không hề giống nhau.

“Không sao đâu, rảnh rỗi gặp được Nhậm giáo chủ có thể cùng thầy ấy đùa giỡn một chút. Đừng nhìn thầy ấy là người có biểu cảm nghiêm túc, nhưng nói chuyện cũng rất dí dỏm. Nói không chừng có thể gặp gỡ Tam Kiếm Khách.” Triệu Điềm Vĩ nói.

Tam Kiếm Khách là cái gì?

“Tam Kiếm Khách, là chỉ Nhậm Sùng Đạt, Chu Hội Thương cùng Tào soái ca nổi danh nhất trường học chúng ta - Tào Dũng.”

Tào Dũng, nghe tới cái tên này, trong đầu của Tạ Uyển Doanh liền hiện ra hình dáng soái ca kia tại phòng cấp cứu của bệnh viện dì họ buổi tối nọ: “ Tào soái ca rất lợi hại hay sao?” Phùng Nhất Thông hỏi Triệu Điềm Vĩ lời đồn là thật hay là giả.

“Anh ấy rất lợi hại, ban đầu ở đại học đã là siêu cấp học bá, về sau được trường học điều động đi du học ở nước ngoài do nhà nước tiến cử, sau khi trở về trực tiếp tiến vào ngoại khoa não. Ngoại khoa não tại giới y học trong nước của chúng ta thuộc về một trong những phòng được ưu tiên hàng đầu, rất cần ưu thế phát triển về sau, khá nhiều người xì xầm riêng với nhau, tương lai viện trưởng của bệnh viện chúng ta có thể là Tào soái ca chứ không phải ai khác.”

Triệu Điềm Vĩ lần này bề ngoài giống như vừa phun ra luận điệu bát quái, vừa hấp dẫn đồng học xung quanh với lực chú ý cực lớn.

Một sư huynh mà tương lai có khả năng làm viện trưởng, ai lại không nghĩ đến việc nịnh bợ.

“Tại sao cậu biết Tào soái ca?” Mấy người Phùng Nhất Thông tràn đầy phấn khởi hỏi.

“Nhậm giáo chủ cùng Tào soái ca là bạn bè tốt, hai người ấy thỉnh thoảng sẽ ăn cơm trong hẻm nhỏ giữa học viện của chúng ta và bệnh viện kia. Nếu có cơ hội gặp được, tiến lên chào hỏi cũng không tồi.” Triệu Điềm Vĩ gợi ý cho các bạn học: “Nếu như may mắn, có thể để lại cho anh ấy một ấn tượng, tương lai đi thực tập thậm chí có thể làm việc tại bệnh viện trực thuộc, cơ bản không thành vấn đề.”

Mấy người Tạ Uyển Doanh vừa nghe như thế, mới biết được cho dù là lớp tám năm, hiện tại tốt nghiệp muốn trực tiếp tới làm tại bệnh viện trực thuộc cũng không phải dễ dàng.

Hiệp hội Y khoa Quốc gia là giảng đường y học cao nhất cả nước, mà bệnh viện của hiệp hội là tổng hợp ba bệnh viện nổi danh nhất cả nước, trong giới y học được xưng là cọng cỏ cứu mạng cuối cùng của bệnh nhân. Sinh viên tinh anh nhất tốt nghiệp đại học y học cả nước mới có thể lưu lại nơi này.

Có bạn học nhận được tin tức lớp trưởng gửi tới, cùng những bạn học khác nói: “Lớp trưởng nói rồi, đi lĩnh trang phục huấn luyện quân sự phải xếp hàng, không có cách nào trở về nhanh hơn. Mọi người về ký túc xá đi, buổi chiều hoặc là đêm nay anh ấy sẽ đưa đến ký túc xá của chúng ta.”

Lớp trưởng thật là một người tốt! Từng người một gào thét như thế.

Nhìn thấy điện thoại, Tạ Uyển Doanh nhớ tới muốn gọi điện thoại cho mẹ, hỏi Triệu Điềm Vĩ: “Chỗ nào gọi điện thoại rẻ?”

“Cậu vừa mới đến không biết. Tôi nói cho cậu biết, trước tiên cậu đi mua thẻ IC, đi mua ở quán ăn bên kia đường phố so với mua trong siêu thị tiện lợi bán quà vặt thì rẻ hơn một chút. Sau đó buổi tối đến bệnh viện tìm thẻ cơ IC của điện thoại. Ban đêm cửa bệnh viện không có bệnh nhân, không xếp hàng, so với buồng điện thoại bên ngoài gọi khá tốt.”

“Cảm ơn.”

Sau đó Tạ Uyển Doanh cùng với một nhóm đồng học cũng đi về ký túc xá, bây giờ ngẩng đầu lên nhìn lại hai chiếc giường không có người ngủ trong phòng, hoàn hồn tưởng tượng, nguyên lai là do chuyện này.

Cô cùng ký túc xá với hai đàn chị nữa. Hai đàn chị đi thực tập lâm sàng rồi, căn bản không được về túc xá.

Sờ sờ tấm màn các đàn chị treo, tro bụi bám đầy, có thể thấy được học sinh y học lâm sàng có bao nhiêu bận bịu liền có bấy nhiêu bận bịu.

Không có bạn cùng phòng cùng mình ăn cơm, Tạ Uyển Doanh mỗi khi ăn cơm đều là về ký túc xá ăn, buổi chiều ngủ một giấc, ban đêm giết thời gian bằng cách đi đến bệnh viện trực thuộc dạo chơi và gọi điện thoại cho gia đình.

Bình Luận (0)
Comment