Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 56 - Chương 56 - Tam Kiếm Khách (2)

Chương 56 - Tam Kiếm Khách (2)
Chương 56 - Tam Kiếm Khách (2)

Khoảng sáu bảy giờ tối, cô tìm được con hẻm nhỏ từ trường đến bệnh viện trực thuộc.

Nơi này khá khó tìm, không phải là người của bệnh viện hay trường học thì sẽ không biết được. Nếu Triệu Điềm Vĩ không nói cho cô, cô cũng không biết nơi bí mật này.

Đến đây nhìn hai hàng bên đường toàn bộ đều là quán ăn. Đến giờ ăn, nhất là buổi tối, khói bốc lên nghi ngút, mùi thức ăn bao trùm cả không gian. Các quán ăn đều mở ở trị trí đắc địa, ở gần bệnh viện lẫn trường học nên cũng không sợ không có khách.

Người đến ăn đa số là bác sĩ của bệnh viện, giáo viên, sinh viên nên luôn thấy mọi người chào hỏi nhau khắp nơi như “Ê, lão Lưu” hay “chào thầy Trương”, kiểu thế.

Sau khi ăn cơm xong, Tạ Uyển Doanh tìm cửa hàng bán thẻ IC trên phố thức ăn này. Triệu Điềm Vĩ nói mua ở đây rất rẻ, nói không chừng còn được giảm năm mươi phần trăm. Năm mươi phần trăm nghe quá mê người rồi. Tạ Uyển Doanh đi đến từng cửa hàng để tìm.

Cuối cùng tìm được một cửa hàng giảm ba mươi phần trăm, Tạ Uyển Doanh đứng ở cửa đợi ông chủ lấy hàng. Một nhóm sinh viên cùng trường đứng phía sau nói chuyện.

“Này, các cậu biết không? Nghe nói lớp tám năm có một nữ học bá siêu giỏi chuyển đến đó.”

“Nghe bảo xinh lắm.”

Học giỏi, xinh đẹp. Tất nhiên mọi người đều chú ý cái phía sau hơn. Trường y không phải trường Sân khấu điện ảnh, trai xinh gái đẹp cực kì ít nhưng người học giỏi thì ở đâu cũng gặp được.

“Hoa khôi tương lai của trường mình à?”

“Chắc vậy đó.”

“Không biết hoa khôi Chương thấy sao nhỉ?”

Tạ Uyển Doanh không nói gì, cũng không quay đầu lại xem. Lần này trọng sinh, điều ngoài ý muốn nhất là khuôn mặt này của cô được mọi người chú ý. Nhưng thật sự thì cô thấy khuôn mặt của mình khá bình thường.

Cô muốn người khác nhắc đến cô vì kĩ thuật của cô chứ không phải là ngoại hình, điều này làm cô buồn một chút.

“Hoa khôi Chương xinh lắm, nghe nói đợt trước trường mình bảo cô ấy đi chụp ảnh quảng cáo để chiêu sinh hay sao đấy.”

“Trường mình dán quảng cáo chiêu sinh bao giờ thế?”

“Hoa khôi Chương có ở đây không?”

“Cậu học năm nhất chắc chưa gặp hoa khôi trường mình bao giờ nhỉ? Cô ấy học ở khoa nghệ thuật, thuộc đài phát thanh của trường mình ấy. Buổi tối cô ấy thường hay ăn ở đây. Chắc cậu cũng như mấy tấm chiếu mới kia đến đây xem người đẹp nhỉ?”

“Ở đâu vậy?”

“Ở đó kìa, trong quán lẩu á.”

Người kia chỉ về phía Tạ Uyển Doanh đang đứng, tầng hai ở phía trên là quán lẩu.

Tân sinh viên năm nhất ở dưới lầu nhao nhao ngẩng đầu nhìn hoa khôi trường như đám khỉ. Trong khung cửa sổ lộ ra một bên mặt của cô gái xinh đẹp với mái tóc bồng bềnh như nữ chính của quảng cáo Phiêu Nhu, trên đầu cài băng đô hình bươm bướm màu hồng trông rất giống công chúa.

Giống như cảm nhận được ánh mắt ở phía dưới, Chương Tiểu Huệ quay đầu lại, bỗng nhìn thấy ai đó, chợt đứng dậy, nhiệt tình gọi: “Đàn anh!”

Dù sao cũng là hoa khôi trường gọi, tất cả mọi người đều hướng ánh mắt nhìn về người con trai hoa khôi để ý.

Tìm cả ngày trời cũng không biết người hoa khôi muốn tìm là ai.

Người ngồi với Chương Tiểu Huệ ở trên cười hỏi: “Có phải cậu nhìn nhầm rồi không?”

“Chắc tớ nhìn nhầm rồi. Người lúc nãy giống đàn anh Tào lắm.” Chương Tiểu Huệ le lưỡi ngồi xuống.

Người ở dưới nhìn thấy một màn này đều cảm thấy cảnh đẹp ý vui. Hoa khôi trường không chỉ đẹp mà còn đáng yêu nữa.

Tạ Uyển Doanh mua thẻ giảm giá ba mươi phần trăm ở đây xong, thở phào nhẹ nhõm, xoay người đi xuống dưới. Có người nhìn thấy cô thì giật mình: “Bạn nữ này cũng xinh quá, không biết học khoa nào ở trường mình nhỉ?”

Bình Luận (0)
Comment