Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 57 - Chương 57 - Tam Kiếm Khách (3)

Chương 57 - Tam Kiếm Khách (3)
Chương 57 - Tam Kiếm Khách (3)

Âm thanh truyền đến tai làm Nhậm Sùng Đạt đang đạp xe đi ngang qua cũng phải ngoái lại nhìn. Đây không phải là học sinh của lớp anh à? Nhìn xa chút nữa, kia không phải là Tào Dũng à? Tào Dũng đang nhìn Tạ Uyển Doanh lớp anh. Còn Tạ Uyển Doanh cúi đầu nhìn đường, không để ý đến gì cả.

Tiếng xe đạp lạch cạch vang lên bên tai, có người đến bên cạnh cô nói: “Tạ Uyển Doanh.”

Không kịp trở tay, Tạ Uyển Doanh ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt của Nhậm Sùng Đạt, cô giật mình, mấy giây sau mới lấy lại tinh thần chào người đối diện: “Thầy ạ!”

Nhậm Sùng Đạt thấy bộ dạng bị dọa sợ của cô có chút thú vị, bởi vì cô bé này trong lớp anh quá yên tĩnh, không có chút sức sống nào.

“Em ăn cơm chưa?” Nhậm Sùng Đạt hỏi.

“Thưa thầy, em ăn rồi ạ.” Tạ Uyển Doanh trả lời.

“Vậy qua bên kia nói chuyện một chút.” Nhậm Sùng Đạt lại nói.

Tạ Uyển Doanh nhớ Triệu Điềm Vĩ từng nói chỉ có người muốn bắt chuyện với thầy Nhậm chứ chưa bao giờ nghe thầy ấy chủ động nói chuyện với người khác.

Đành phải đi theo thầy Nhậm vậy.

Thầy Nhậm hình như muốn đi ăn tối, đặt xe đạp dựa vào góc tường của một quán ăn nằm ở góc phố, quay lại, lớn tiếng gọi tên ai đó: “Tào Dũng.”

Tạ Uyên Doanh nhẹ nhàng xoay người lại, nhìn thấy bóng dáng người con trai dưới bóng đèn.

Nhìn lướt qua cô đã cảm thấy chàng trai này khá đẹp, rất vừa mắt. Lần thứ hai nhìn thấy anh ấy, cô bỗng nhớ ra đây là chàng trai đứng nói chuyện cười đùa với một đám bác sĩ thực tập trước cổng bệnh viện dì họ cô, khóe miệng có hai lúm đồng tiền nhỏ, đôi mắt trong veo như làn nước.

Đây là lần thứ ba cô nhìn thấy Tào Dũng, anh đứng trước mặt cô mặc chiếc áo sơ mi sọc đen, hai ống tay xắn lên làm lộ ra cánh tay lực lưỡng cường tráng, một tay bỏ vào trong túi quần, vẫn đẹp trai phong độ như mọi khi. Anh có một đôi mắt sâu nhưng lại sáng, đôi mắt đẹp hiếm có của phái nam.

Hơn nữa chàng trai này còn là một bác sĩ. Tạ Uyển Doanh nghĩ một chàng trai như anh ta làm bác sĩ thì hơi liều lĩnh, nếu làm ngôi sao chắc chắn có thể chạm đến đỉnh cao của vinh quang.

Có điều thật kỳ lạ, người kia nhìn thấy cô thì không động đậy gì cả, cũng chẳng có nhúc nhích chút nào, cứ như bị cái gì làm cho cả người cứng đờ nhưng ánh mắt anh ta lại như tia X – quang quét qua quét lại trên mặt cô.

Tạ Uyển Doanh chỉ có thể sững sờ, chớp mắt.

Công bằng mà nói thì cô biết cô từng nhìn thấy anh ta, nhưng cũng biết anh không biết cô là ai.

Lúc này, có một người đàn ông đeo kính từ phía sau đi đến. Anh ta tò mò nhìn hai người đứng im tại chỗ nhìn nhau, đưa tay nâng kính đi đến cạnh Nhậm Sùng Đạt, đẩy nhẹ một cái: “Hai người này xảy ra chuyện gì thế? Cô bé này là ai?”

“Học sinh của lớp tôi.” Nhận Sùng Đạt nói.

“À, là nữ sinh duy nhất trong lớp cậu à, nghe nói còn cho cậu ăn trái đắng trong buổi đầu luôn hả?” Người đàn ông đeo kính bỗng nhiên cười phá lên.

Nhậm Sùng Đạt cong khóe môi, bất lực không biết làm thế nào.

“Tôi còn nghe nói cậu kêu người ta là “công chúa nhỏ”, nhưng thì ra là tiểu nữ vương à.”

“Được rồi. Chu Hội Thương cậu chưa làm giảng viên thì sao biết khó tới cỡ nào, còn dám ở đây nói tôi!”

Chu Hội Thương? Tạ Uyển Doanh nhớ Triệu Điềm Vĩ từng nói.

Trong Tam Kiếm Khách thì Chu Hội Thương là người duy nhất làm ở khoa ngoại tim mạch mà khoa ngoại tim mạch là khoa mà cô muốn đến làm nhất. Tạ Uyển Doanh quay người lại thật nhanh để xem đàn anh này trông như thế nào.

Ba người còn lại đã phát hiện ra hành động bất thường của cô.

Chỉ cần nhìn vào đôi mắt bình lặng như dòng nước êm của cô bỗng nhiên rạng rỡ, phát sáng giống như ngôi sao nhỏ khi nhìn về phía người nào đó.

Bình Luận (0)
Comment