Thấy biểu tình này của cô, Tào Dũng nhíu lông mày, nghĩ thầm: Chuyện gì đang xảy ra vậy?
“Cậu có biết nữ sinh trong lớp tôi không?” Nhậm Sùng Đạt lập tức chất vấn bạn học.
“Làm sao tôi biết được?” Chu Hội Thương hoảng sợ, vội vàng phủ nhận: “Không biết, thực sự không biết. Tôi chưa bao giờ gặp bất kỳ ai trong lớp của cậu. Duy chỉ khi ở trong bệnh viện có nghe nói lớp học cậu hôm nay có một chuyện lỳ lạ.”
Không biết. Đôi mắt sâu hút của Tào Dũng lóe lên.
Nhậm Sùng Đạt suy tư các loại khả năng: “Chẳng lẽ Chu Hội Thương cậu so với Tào Dũng còn đẹp trai hơn sao?”
“Cậu nói đùa, tôi sao có thể đẹp trai hơn cậu ấy?” Chu Hội Thương càng là bị dọa sợ, liên tục xua tay.
Ở phương diện này anh ta vẫn là biết tự lượng sức mình. Trong ba người, Chu Hội Thương anh có giá trị nhan sắc thấp nhất, mặc dù Chu Hội Thương anh cũng tuyệt đối không phải là một gã xấu xí.
Nhưng dù sao, y học không phải là cuộc chiến của những ngôi sao sắc đẹp, mà là chiến đấu về thực lực kỹ thuật.
Nhậm Sùng Đạt quay đầu lại so sánh hai người bạn học của mình.
Luận về giá trị nhan sắc, quả thật Tào Dũng cao hơn Chu Hội Thương rất nhiều, ở trường đã là đệ nhất giáo thảo. Nói về kỹ thuật, danh tiếng của Tào Dũng trong giới phẫu thuật đã sớm nổi tiếng khắp cả nước, vẫn là cao hơn Chu Hội Thương rất nhiều.
Bất kỳ sinh viên nào tới gặp ba người bọn họ, đối tượng đầu tiên muốn nịnh bợ sùng bái đều là Tào Dũng. Không có ai nhìn thấy anh ta hoặc Chu Hội Thương đầu tiên.
Lại nói, Tạ Uyển Doanh là nữ sinh duy nhất trong lớp anh, không phải “công chúa nhỏ”, cùng người khác cũng không giống nhau!
Nhậm Sùng Đạt suy nghĩ nửa vòng, không thể nghĩ ra lý do tại sao.
Mà đồng thời, anh ta và Chu Hội Thương lại phát hiện, giáo thảo trường bọn họ là Tào soái ca lại nhìn một tiểu học muội đến xuất thần.
Chu Hội Thương dán vào tai anh nói: “Tôi chưa từng thấy cậu ấy như thế này. Tuy nhiên, nữ sinh trong lớp này của cậu là thật xinh đẹp.”
Nhậm Sùng Đạt có thể ngày đầu tiên đi vào lớp đã gọi người nào đó là “công chúa nhỏ”, nếu thật sự là người nào đó không đủ xinh đẹp, phỏng chừng Nhậm Sùng Đạt anh cũng không đùa giỡn được như vậy, sẽ bị tất cả nam sinh trong lớp giễu cợt. Bởi vì không ai sẽ chấp nhận điều đó.
Nghe nói vì chuyện này hôm nay đã có người nói muốn chọn lại hoa khôi trường.
Nhưng mà biểu hiện của Tào Dũng vẫn khiến hai người bọn họ kinh ngạc.
Nghe nói Tào soái ca từ hồi tiểu học bắt đầu đã bị con gái theo đuổi, bao gồm rất nhiều mỹ nữ. Tào Dũng gặp qua vô số phụ nữ, bọn họ đến nay chưa từng thấy qua Tào Dũng nhìn chằm chằm vào một cô gái như đêm nay.
Chuyện mờ ám gì vậy?
Nhậm Sùng Đạt sờ sờ trán.
Ngửi thấy mùi mờ ám, Chu Hội Thương khoác lên vai Nhậm Sùng Đạt tiếp tục hỏi: “Cậu hẹn cậu ấy đến ăn cơm? Cậu ấy nói vậy. Cậu muốn tìm cậu ấy hỏi về chuyện trong lớp của cậu à?”
Mắt thấy xung quanh có người đi lại, Nhậm Sùng Đạt nói: “Đi vào ăn cơm trước rồi nói sau. Các cậu đã bận rộn trong bệnh viện cả một ngày, chắc hẳn cũng đói rồi.”
Nhắc đến đúng thật là đói. Bác sĩ phẫu thuật đứng trên bàn giải phẫu cả một ngày, uống một ngụm nước cũng khó khăn, thập phần mệt mỏi. Lúc tan sở, Chu Hội Thương thừa nhận: “Tôi đã ăn hai cái bánh quy trước rồi mới tới.”
"Đi vào đi vào, để đầu bếp xào thêm mấy món ăn." Nhậm Sùng Đạt vẫy vẫy tay.
Những người khác theo anh ấy vào cửa tiệm ăn.
Tạ Uyển Doanh vốn định chào hỏi giảng viên rồi rời đi, bất đắc dĩ, giảng viên không đề cập tới điều cô muốn nói.
Đoàn người chui vào quán xào A Vượng, nơi này so với quán cơm ven đường có vẻ ít khách hơn vì nó nằm khuất trong ngõ, không gian riêng tư đủ để nói chuyện. Tam Kiếm Khách ngồi xuống bàn. Tạ Uyển Doanh đứng một lát.
“Em ngồi đi!” Nhậm Sùng Đạt lên tiếng.
Tạ Uyển Doanh chuẩn bị đi lấy ghế, bên cạnh đã có người cầm cho cô một cái ghế tới, ôn nhu nói với cô: “Ngồi đi.” Ngẩng đầu lên, mới phát hiện là vị Tào soái ca vô cùng nổi tiếng kia lấy ghế cho cô.