Bước chân cộp cộp phía sau đi đến, ước chừng cô chỉ còn cách đó bốn năm bóng dáng. Cô quay lại và đóng sập khóa cửa sau. Đối phương hoàn toàn choáng váng khi chạm vào cánh cửa. Bên cạnh phòng chứa đồ là một lối đi, Tạ Uyển Doanh đi nhanh qua lối đi rồi đến cửa trước trong nháy mắt, đồng thời đóng cửa trước lại, rồi cài khóa.
Người đó trong nháy mắt bị nhốt ở bên trong, không bao lâu, sau khi phản ứng lại bắt đầu đập đập cửa, cố gắng phá cửa.
Tạ Uyển Doanh gọi điện thoại cho phòng bảo vệ, dãy số mà chị Linh Linh vừa nhắc qua cô nhớ rất kĩ.
“Cho hỏi có phải phòng bảo vệ không? Làm phiền các anh cho người đến khu nội trú hai, có trộm, tôi đã khóa hắn ta ở trong phòng chứa đồ rồi.”
Nhận được điện thoại báo động của cô, nhân viên bảo vệ bệnh viện nhanh chóng chạy tới khu nội trú, rồi xông lên tầng hai.
“Ở đâu, ở đâu?”
“Ở đây.” Tạ Uyển Doanh vẫy tay với những người bảo vệ.
Người bị nhốt ở trong phòng chứa đồ nghe có người đến, càng vội vàng hơn, vội đến mức dùng đầu đập vào tường, âm thanh va vào cửa càng vang hơn.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Hai người bảo vệ chạy đến trước mặt cô, nghe thấy âm thanh đập cửa, ánh đèn ở đây tương đối mờ, bọn họ bật đèn pin chiếu vào cánh cửa.
“Các anh cẩn thận một chút, không biết trên người hắn ta có mang theo hung khí hay không nữa.” Tạ Uyển Doanh không muốn gọi người đến mà khiến cho các anh bảo vệ gặp nguy hiểm, nói.
Nghe được câu nói này, hai anh trai bảo vệ nhìn nhau, cầm máy bộ đàm liên lạc với các nhân viên khác đang trực phòng bảo vệ, xin ý kiến của lãnh đạo cấp trên, sau khi hội ý sẽ gọi điện báo cảnh sát.
“Tôi có thể đi được không? Tôi cần phải quay lại phòng bệnh.” Nghe thấy cảnh sát sắp đến vậy là tình hình ổn thỏa rồi, Tạ Uyển Doanh nói với hai anh trai bảo vệ.
“Cô là bác sĩ ở khoa nào vậy?” Anh trai bảo vệ nhìn tấm thẻ công tác trước ngực cô.
“Tôi là thực tập sinh khoa tổng quát hai.”
“Tại sao cô lại phát hiện được hắn ta?”
“Tôi xuống lầu tìm bệnh nhân ở khoa chúng tôi lén chạy ra ngoài gặp bạn. Khi trở về phòng khoa thì phát hiện hắn đi theo tôi.”
“Cô có nhìn thấy hắn ta như thế nào không?”
“Không nhìn thấy, không dám quay đầu nhìn, chạy trước rồi nói sau.” Tạ Uyển Doanh nói.
Nghe cô nói, anh trai bảo vệ nhìn gương mặt của cô, giơ ngón tay cái lên: Thông minh!
Có rất nhiều người quay lại nhìn thử đã rút ngắn thời gian chạy trốn bảo toàn tính mạng của mình.
“Có biết hắn ta là ai không?” Anh trai bảo vệ lại hỏi.
“Không biết.” Về điểm này Tạ Uyển Doanh chắc nịch lắc đầu, theo nhịp thở của đối phương cô cũng có thể nghe được người này mình chưa từng gặp, không nhận ra được.
“Người lạ sao, vậy là trộm rồi. Đoán chừng là đi vào bệnh viện chúng ta gặp được bác sĩ bệnh viện, muốn cướp của.” Hai người bảo vệ phỏng đoán, vẫy vẫy tay ra hiệu cô có thể đi được rồi.
Tạ Uyển Doanh đi về phòng khoa của mình.
Đi một đường, đến thang máy chuẩn bị đi vào thang máy, người kia đã khiến cho hai chân cô suy yếu đi một chút. Sau khi ngẫm lại chuyện này thực sự có chút sợ hãi. Đi về phải cảm ơn câu nhắc nhở kia của đàn anh Đào.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Có người mở một cửa lớn ở phòng bệnh, nhìn thấy cô ở cửa thang máy liền hỏi, có lẽ là nghe thấy tiếng động vừa rồi nên đi ra xem tình hình.
“Không sao, bảo vệ đã đến rồi.” Tạ Uyển Doanh lên tiếng trả lời.
“Chuyện gì mà gọi bảo vệ thế?”
“Không có gì không có gì.” Cửa thang máy mở, Tạ Uyển Doanh đi vào thang máy muốn nhanh chóng trở lại phòng khoa.
Đối phương nhìn thấy cô thế mà chạy đi rồi, đi đến, cửa thang máy vừa đóng, chỉ có thể nhìn số tầng mà cô đi: “Tầng 6 sao? Là người khoa tổng quát hai hay là khoa chỉnh hình ba?”
Tạ Uyển Doanh về đến phòng bệnh khoa tổng quát hai, đi ngang qua nhìn bệnh nhân giường số 9: Toàn bộ bệnh nhân đều đã ngủ ổn định rồi, bao gồm bà cụ giường số 9 đau bụng phía trước.