“Con bé ngốc này, nói gì vậy? Bọn họ để con nhìn hung thủ hại con dù con không lo lắng đi nữa thì dì lo lắng, không sợ được sao? Dì rất sợ, sợ nhỡ đâu người kia thấy con lại động thủ thì sao?” Dì Trương nói.
“Có cảnh sát ở đó, không để anh ta giết người đâu.” Nữ cảnh sát bất tắc dĩ nói.
“Tôi mặc kệ như thế nào, tôi sẽ đi cùng con bé, tôi là mẹ nuôi nó.” Dì Trương nói xong liền chủ động tiến vào trong xe.
Lý Khải An cũng muốn đi vào nhưng bị cảnh sát ngăn cản.
Cũng do là không phải giam giữ chỉ là lấy khẩu cung, Hồ Chấn Phàm cho dì Trương đi cùng, đi Trương nhanh chóng gọi cho chồng: “Ông mau gọi luật sư tới.”
Lý Khải An nhìn thấy những người khác đã vào trong xe rồi chỉ còn lại mình, gấp gáp không biết làm sao.
Cách đó không xa, có hai người vừa tan làm đi ra từ tầng nội trú định đi ra bãi đỗ xe, đột nhiên một người trong đó phát hiện ra Lý Khải An, hỏi: “Thầy Đào, kia không phải là thực tập sinh của thầy sao?”
Nghe thấy Hà Quang Hữu nói, Đào Trí Kiệt quay đầu nhìn qua thì thấy được một chiếc xe cảnh sát.
“Là xe cảnh sát sao?” Hà Quang Hữu chần chờ nói: “Tại sao em ấy lại đi vào xe cảnh sát?”
Chỉ qua một ánh mắt, Đào Trí Kiệt phát hiện trong xe có bóng của người quen biết, nháy mắt anh ngẩn người, nhanh chóng tiến tới chỗ xe cảnh sát. Hà Quang Hữu xách theo túi công văn đi theo.
Nam cảnh sát đang muốn lại xe đi, vừa mới khởi động xe, nhưng lại bị hai người đàn ông chặn đầu xe lại.
Lý Khải An đang gấp đến độ xoay vòng vòng lại nhìn thấy Đào Trí Kiệt, không nhịn được mà kinh ngạc: “Đây không phải là bác sĩ của khoa phẫu thuật gan mật sao? Người này là đại phật, bác sĩ Đào sao?”
Hà Quang Hữu tiến lên gõ cửa xe: “Đồng chí cảnh sát, xin hỏi đã xảy ra chuyện gì?”
Trong xe, có ba người cảnh sát: “Lại nữa? Tại sao lại có người đến nữa, là ai vậy?
“Không có chuyện gì.” Nữ cảnh sát nói.
“Em ấy là thực tập sinh của bệnh viện chúng tôi.” Đào Trí Kiệt đứng cạnh xe cảnh sát, ánh mắt như bắn xuyên qua cửa sổ xe khóa chặt lên người Tạ Uyển Doanh: “Các người muốn mang con bé đi đâu?” Lúc này trên mặt anh không có chút ý cười nào, ánh mắt lạnh lùng như mùa đông, làm cho người ta lạnh run.
“Chuyện này….” Nữ cảnh sát nhìn về phía Hồ Chấn Phàm xin chỉ thị.
“Bác sĩ.” Hồ Chấn Phàm cũng đoán được đây là người của Hiệp Hội Y Khoa Quốc Gia, quay sang cười làm giảng hòa: “Yên tâm, em ấy không có không có phạm tội gì, chúng tôi chỉ là muốn đưa em ấy đi ăn vài miếng bánh thôi.”
“Lời này của anh là muốn lừa ai đây, đồng chí. Em ấy là thực tập sinh của bệnh viện chúng tôi, tại sao cảnh sát các người lại em ấy đi tới cục cảnh sát thành phố ăn bánh ngọt được chứ?” Hà Quang Hữu vỗ vỗ cửa xe, có chút tức giận.
Đây không phải là lừa người sao?
“Thật sự chỉ là đi mua bánh ngọt mời cô ấy ăn thôi. Các người không tin có thể hỏi mẹ nuôi cô ấy đang ở trong xe cảnh sát đây.” Hồ Chấn Phàm đẩy dì Trương ra làm bằng chứng.
“Chuyện là như vậy, bọn họ nói có người muốn giết con bé, bây giờ muốn dẫn con bé đi nhìn tên tội phạm này.” Dì Trương mở miệng.
Đào Trí Kiệt và Hà Quang Hữu trên khuôn mặt thoáng qua nét kinh ngạc: Giết người?
“Cứ như vậy đi.” Hồ Chấn Phàm nhân lúc họ còn đang tiếp thu tin tức này, bắt lấy vai đồng dự lái xe.
Nam cảnh sát đạp cần ga, xe cảnh sát lao vùn vụt ra ngoài.
Khi phản ứng lại, chạy theo xe cảnh sát đã không còn kịp, liền chạy lại chỗ Đào Trí Kiệt nói: “Cảnh sát nói có tin được không? Tại sao lại có người muốn giết em ấy, chuyện nghiêm trọng như vậy sao?”
Ánh mắt Đào Trí Kiệt hướng về phía Lý Khải An.
Lý Khải An thấy anh nhìn mình thì cảm thấy người run lên: người đàn ông này mặt thật giống mắt của phật, nhìn chằm chằm thật đáng sợ.
“Cậu nói rõ ràng đi.” Đào Trí Kiệt đi tới trước mặt Lý Khải An mỉm cười nói.