Lý Khải an bị dọa đến thót tim: “Em không nghe rõ lắm, hình như có một kẻ tâm thần muốn đuổi theo giết cô ấy, may thay Doanh Doanh đã bắt hắn ngay tại chỗ giúp cảnh sát.”
Tâm thần? Không phải lần trước đã cảnh cáo hắn rồi sao? Thảo nào, khi anh vừa bước lên xe nhìn cô, cô không những không hoảng sợ mà còn bắt tay với anh: Cảm ơn đàn anh Đào.
Đào Trí Kiệt rất ít khi cay mày, muốn cười đáp lại nhưng thấy tình hình nghiêm trọng không cười nổi, anh đã hiểu được ý của cô.
Anh ta dặn cô phải cẩn thận khi đi một mình vào ban đêm, vì có tin đồn về chuyện mất tiền. Tin đồn càng lan rộng, nói không chừng lại có chuyện xảy ra.
“Vấn đề này có thể liên quan đến việc bệnh viện đang điều tra xem ai nhận hối lộ, chúng ta đến gặp viện trưởng hỏi xem.” Đào Trí Kiệt nói, chuẩn bị đến tòa hành chính.
Hà Quang Hữu và anh ta định quay đầu, thì thấy bóng một người đàn ông chạy lướt qua về hướng toàn hành chính.
“Kia không phải là bác sĩ Đàm sao?” Nhận ra bóng lưng của Đàm Khắc Lâm, Hà Quang Hữu ngạc nhiên. Thật hiếm khi một người đàn ông bình tĩnh như Đàm Khắc Lâm lại chạy vội vàng như thế.
Đàm Khắc Lâm biết rồi, thế này chắc là anh ta và đàn em Tào của anh ta đang ở phòng viện trưởng rồi. Đào Trí Kiệt nheo mắt nghĩ ngợi.
Nói đến lúc Hoàng Chí Lỗi nhận được cuộc điện thoại của người dân báo rằng: Tiểu học muội sáng hôm qua đã nói dối, đàn anh Hạ đã không nhận nhầm người!
Gọi cho đàn anh Tào. Tào Dũng đang làm việc trong phòng hành chính, nhận cuộc gọi từ đàn em, nghe nói cảnh sát đang tìm viện trưởng Ngô, anh ngay lập tức chạy đến phòng viện trưởng, trực tiếp mở cửa đi vào.
Bên trong, chủ nhiệm Dương đang rót trà mời lãnh đạo thành phố: “Trưởng khoa Vương, mời uống nước.”
“Đừng khách sáo, chủ nhiệm Dương.” Trưởng Khoa Vương cúi người nhận lấy ly trà.
Viện trưởng Ngô ngồi sau bàn làm việc sờ trán, tin tức đột ngôn đến khiến anh ta có chút bối rối: “Anh ta không có bằng chứng chứng minh người trong bệnh viện chúng tôi nhận hối lộ? Người này bị tâm thần sao? Đầu anh ta bị thương bao giờ chưa?”
“Vết thương ở đầu không phải là lý do có thể giết người!”
Những người khác nghe thấy giọng nói lạnh lùng vang lên, quay đầu lại thì thấy Tào Dũng đã bước vào rồi.
“Không, ý tôi không phải vây.” Viện trưởng Ngô giải thích.
Nhìn biểu hiện của Tào Dũng như biết điều gì đó, chủ nhiệm Dương kéo anh: “Bác sĩ Tào, ngồi xuống trước đã.”
Tào Dũng ngồi xuống, anh giải thích việc mình đi sau cô hôm đó, sợ rằng cô sẽ xảy ra chuyện. Vì thế anh hỏi: “Các anh biết người đàn ông đó muốn giết em ấy, vậy mà còn bảo em ấy đi gặp kẻ định giết mình?”
Cách làm của cảnh sát không giống với bác sĩ.
Trưởng khoa Vương giải thích: “Đây là quy trình xử lý vụ án, cần nạn nhân vạch trần hung thủ.”
“Các anh không nghĩ đến việc sẽ khiến nạn nhân và tổn thương cho nạn nhân lần thứ hai sao?”
“Bác sĩ Cao, anh bình tĩnh đã.” Trưởng khoa Vương nhận ra anh, là một bác sĩ phẫu thuật thần kinh nổi tiếng trong ngành: “Quá trình này rất quan trọng. Chúng tôi khuyến khích nạn nhân đối mặt với tội phạm và làm chứng chống lại hắn, để hắn bị trừng trị thích đáng trước pháp luật. Bác sĩ các anh cho rằng việc này sẽ khiến nạn nhân bị kích động, nhưng các anh không muốn nạn nhân dũng cảm đối mặt với chuyện đã qua và đón nhận tương lai sao?”
“Các anh đã điều tra rõ ràng vụ án chưa? Tại sao giờ lại muốn em ấy làm chứng chống lại tội phạm.”
“Việc này…” Trưởng khoa Vương do dự.
“Đúng thế.”
Một giọng nói mạnh mẽ chen vào.
Đàn Khắc Lâm xông vào cửa, tức giận đối mặt với trưởng khoa Vương nói: “Viện trưởng, người của các anh sao có thể làm như thế, không nói gì với chúng tôi mà muốn đem người của tôi đi sao.”
Viện trưởng Ngô bực bội lên tiếng: “Bọn họ cũng không thông báo trước cho tôi gì cả! Tôi cũng vừa mới biết tình hình giống anh thôi.”