“Là như thế này.” Đối mặt với một đám bác sĩ đang nổi cơn thịnh nộ, trưởng khoa Vương cảm thấy tình hình không ổn, cũng không dám ngồi xuống, đứng lên giải thích: “Tôi sẽ giải thích tình hình. Cảnh sát Hồ của chúng tôi có quen biết cô ấy, nghe nói là bạn bè. Cô ấy đến phòng giam của chúng tôi không phải để nhận thêm tổn thương cho cô ấy. Cô ấy sẽ làm chứng để chống lại tội phạm, nhưng không cần gặp mặt trực tiếp, mà làm chứng qua màn hình thôi.”
Có vẻ như lời của anh ta đã xoa dịu nhóm bác sĩ đối diện. Trong phòng lại có người đến.
“Cô ấy bị xe cảnh sát đưa đi rồi.” Đào Trí Kiệt vừa bước vào vừa nói.
Câu nói này như thổi bùng lên ngọn lửa vừa được xoa dịu giữa đám người.
“Cô ấy không hề làm sai, các anh kéo cô ấy lên xe cảnh sát làm gì!”
“Xe cảnh sát không chỉ dùng để bắt tội phạm mà còn bảo vệ nhân chứng.”
“Những người khác không hề biết sự việc này. Các anh làm thế này sẽ khiến người khác hiểu lầm cô ấy như thế nào đây?” Nhóm bác sĩ chất vấn.
“Đúng đúng đúng, nếu sau này có người tung tin đồn nhảm về cô ấy, cảnh sát chúng tôi sẽ chủ động giúp cô ấy làm rõ, được không?” Trưởng khoa Vương miệng đắng lưỡi khô, những lời có thể nói đã nói hết rồi.
“Mọi người bình tĩnh đã.” Chủ nhiệm Dương đứng giữa giảng hòa: “Chúng ta cứ nghe trưởng khoa Vương giải thích sự tình bên trong đã.”
Những người đến đây đều đã nghe Hồ Chấn Phàm và Tạ Uyển Doanh nói chuyện, đã biết hết rồi.
Toàn bộ sự việc chỉ còn lại 2 điểm nghi vấn, một là Tạ Uyển Doanh nhìn thấy đánh rơi phong bì. Việc này có thể sự nhìn hỏi Tạ Uyển Doanh hoặc người đó tự mình đứng ra.
Nói đến việc học trò của mình đến chết cũng giúp đối phương, Đàm Khắc Lâm từ tận đáy lòng cũng phải ngưỡng mộ cô học trò Tạ này.
“Cô ấy không nói sao?” Đào Trí Kiệt hỏi.
“Đúng vậy, chuyện cá nhân của mọi người bị lộ ra ngoài vì sự việc này thì không ổn cho lắm. Mọi người đều có quyền riêng tư của mình.” Đàm Khắc Lâm nói, phải thừa nhận rằng, điểm này Tạ Uyển Doanh đã làm đúng.
Trong phòng bỗng im ắng một lúc, một cô gái trong hoàn cảnh này mà vẫn kiên trì như thế quả thực không dễ dàng gì.
“Két két.” Cửa phòng làm việc két một tiếng mở ra.
Chủ nhiệm Vương nâng mắt kính cẩn thận nhìn người đứng trước cửa: “Bác sĩ Trương?”
Trương Đình Hải cũng quan tâm Tạ Uyển Doanh mà chạy đến?
Ánh mặt ngạc nhiên của mọi người đổ dồn về phía Trương Đình Hải, nhưng có tin đồn rằng người này rất ghét Tạ Uyển Doanh.
Thấy sự nghi ngờ của mọi người, Trương Đình Hải nòi: “Phong bì là tôi đánh rơi.”
Ai nấy đều kinh ngạc.
Mọi người đều tin rồi: Tạ Uyển Doanh không nói dối, cô ấy thực sự không phải là bạn của người đó, làm sao có thể bao che cho tội phạm.
“Tôi không ngờ rằng cô ấy không nói là vì lí do này.” Trên mặt Trương Đình Hải hiện rõ sự bối rối.
“Anh nói rõ đi, bác sĩ Trương.” Chủ nhiệm Dương bước đến gần anh ta và hỏi: “Chính xác thì trông phòng bì đó có cái gì. Mọi người nói lúc anh bị rơi phong bì trông anh rất hốt hoảng.”
Như thể lãnh đạo bệnh viện đã biết chuyện này rồi, họ không điều tra vì không có bằng chứng. Bệnh viện không thể tùy viện hoài nghi nhân viên được.
“Trong phong bì là tiền trợ cấp viện phát cho bố tôi, tôi giúp ông nhận nó. Vì ông ấy đã giúp một người bạn, người bạn đó đã vô ơn mà bỏ đi, để lại toàn bộ số nợ cho ông ấy. Bố tôi phải chịu khoản nợ đó, hiện giờ trách nhiệm của ông ấy đều là tôi gánh vách. Tôi không quan tâm, tôi chủ yếu sợ rằng sau khi bố tôi phát hiện ra, bố tôi nghĩ đã gây ra rắc rối cho tôi nghĩ quẩn mà tự vẫn.” Trương Đình Hải nói.
Trên mặt mọi người đều thể hiện vẻ phức tạp giống như Trương Đình Hải: Ai có thể nghĩ đến, lúc cô kiên trì tuân thủ nguyên tắc, dùng mạng sống của mình đảm bảo, lại vô tình bảo vệ mạng sống của một người khác.