Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 567 - Chương 567 - Làm Chứng

Chương 567 - Làm chứng
Chương 567 - Làm chứng

"Tôi sẽ nói rõ ràng với cô ấy." Trương Đình Hải nói, tay đặt trong túi áo nắm chặt cái phong bì kia.

"Chúng tôi sẽ không nói ra đâu. Bác sĩ Trương.” Chủ nhiệm Dương thay mặt mọi người trong phòng tỏ thái độ.

Trương Đình Hải nghĩ, thật ra cũng không quan trọng. Nếu như bố anh ta biết chuyện này có lẽ cũng sẽ không khó chịu. Bởi vì nếu có người dùng cả sinh mệnh để bảo vệ mình thì bố anh ta làm sao có thể lại nghĩ đến chuyện tự tử.

Nói rõ sự việc xong Trương Đình Hải muốn đi, trước khi đi liền hỏi trưởng khoa Vương: "Người nhà bệnh nhân kia rốt cuộc mắc bệnh gì? Tôi và cô ấy có quyền được biết. Bởi vì chúng tôi suýt mất mạng vì chuyện này.”

Một nhóm các bác sĩ phẫu thuật đứng trong văn phòng có hơi e ngại: đó không phải là phẫu thuật thần kinh, phẫu thuật gan mật hay phẫu thuật tổng quát chứ?

Trưởng khoa Vương nhận được ánh mắt đồng ý của viện trưởng Ngô, nói: "Là ung thư phổi.”

Đó có phải là cái nồi của phẫu thuật lồng ngực không?

Tào Dũng vội vàng đến cục thành phố đón người, trên đường gọi điện thoại cho bạn học cũ Chu Hội Thương: "Các cậu điều tra thật kỹ xem là ai, có phải thật sự là không làm tốt công tác giải thích cho người nhà bệnh nhân không hay là do nguyên nhân gì khác gây ra.”

"Ý của cậu là, người khởi xướng vụ việc của Tạ Uyển Doanh là bác sĩ trong khoa của chúng ta?" Chu Hội Thương quay sang đối mặt với một đám đồng nghiệp trong khoa, các bác sĩ phẫu thuật tim ngực đều tỏ ra bối rối.

"Các cậu cứ điều tra rõ ràng trước, chứng thực xem người này đến tột cùng có nói dối hay không." Tào Dũng giữ lại thái độ cẩn thận nói.

*

Đến cục thành phố, cách màn hình cô cũng nhìn không ra là tội phạm nào, vì thế Tạ Uyển Doanh dứt khoát nhắm mắt lại nghe tiếng hô hấp, rất nhanh liền nghe ra: "Là người này.”

"Làm sao cô biết?" Nhóm cảnh sát của Hồ Chấn Phàm rất tò mò về khả năng nghe kỳ diệu của cô.

"Anh ta hút thuốc và có các triệu chứng của viêm phế quản mãn tính. Tiếng thở không giống bình thường, dạng như sắp hết hơi.” Tạ Uyển Doanh nói.

Thật trâu! Cảnh sát giơ ngón tay cái lên với cô.

Sau khi chỉ ra tên tội phạm. Tạ Uyển Doanh đi tới phòng làm việc của Hồ đại ca.

Bánh đặt trước đó đã được giao. Hồ Chấn Phàm nói: "Cảnh sát sẽ không lừa dối mọi người, cô ăn nhanh đi."

Dì Trương ở bên cạnh gọi điện thoại cho con gái: "Doanh Doanh không sao, đang ăn bánh ngọt. Này, cậu không trả lời điện thoại của bạn gái à?”

Hồ Chấn Phàm nghe nói như vậy rất khẩn trương, vừa trong lúc phá án anh đã không nhận điện thoại của bạn gái.

"Dì à, phiền dì nói với các cô ấy, sau khi tan tầm con sẽ gọi về cho Tịnh Vân ạ." Hồ Chấn Phàm làm ra điệu bộ cầu xin với dì Trương.

Dì Trương lắc đầu với anh: "Bạn gái phải tự mình dỗ dành.”

"Cháu sẽ dỗ dành mà. Nhưng cần phải chờ đợi cho đến khi cháu hoàn thành công việc đã.” Hồ Chấn Phàm nói.

Phía đối diện điện thoại di động vang lên thanh âm của Liễu Tịnh Vân đang nổi trận lôi đình: "Anh đã ăn bánh ngọt rồi mà còn chưa làm xong sao!”

"Anh không có ăn, là mời tiểu học muội của em ăn." Hồ Chấn Phàm hét lên với bạn gái: "Em tin anh có được không.”

Liễu Tịnh Vân tức giận đến mức không thở nổi.

"Hồ đại ca, lát nữa em sẽ cùng chị hai giải thích rõ ràng giúp anh." Tạ Uyển Doanh sẵn sàng chủ động giúp chị hai cùng Hồ đại ca hòa thuận.

"Em thật sự là người tốt." Hồ Chấn Phàm lập tức nắm lấy tay cô vô cùng cảm kích.

"Hồ đại ca, nếu anh muốn cảm ơn em thì không bằng sáng mai anh đến bệnh viện chúng em làm siêu âm B đi." Tạ Uyển Doanh nói.

Lời này của cô khiến Hồ Chấn Phàm nhớ tới mình vốn định đến bệnh viện kiểm tra.

"Đúng, để anh sắp xếp thời gian…"

"Không cần sắp xếp, liền ngay ngày mai đi. Em nghe đồng nghiệp của anh nói là vụ án này gần xong rồi, ngày mai mọi người có thể nghỉ ngơi. Em sẽ lập danh sách kiểm tra cho anh, sáng mai chúng ta gặp nhau ở bệnh viện, em sẽ đưa cho anh. Anh nhớ là không được ăn hoặc uống nước sau 10 giờ tối nay cho đến khi kiểm tra được thực hiện.”

Đối với những bệnh nhân như Hồ đại ca, người hay trì hoãn trong việc kiểm tra, nhất định phải tiền trảm hậu tấu. Trong lòng Tạ Uyển Doanh nghĩ.

Hồ Chấn Phàm không thể tranh luận lại cô, đành phải đáp ứng: "Được.”

Bình Luận (0)
Comment