Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 592 - Chương 592 - Người Nhà Bệnh Nhân Đến Rồi

Chương 592 - Người nhà bệnh nhân đến rồi
Chương 592 - Người nhà bệnh nhân đến rồi

Tiếng bánh xe giường bệnh kêu lộc cộc lao nhanh tới phòng CT.

Trên đường đi cùng bệnh nhân, bác sĩ Thôi gọi điện phân phó với đồng nghiệp: “Mọi người lên phòng phẫu thuật chuẩn bị trước đi, bệnh nhân bị tai nạn giao thông, vỡ lá lách, huyết áp rất thấp. Đang nghi ngờ động mạch chủ ở bụng bệnh nhân đã bị vỡ và có thể xuất huyết nhiều, các người gọi điện cho bên kho trữ máu để họ chuẩn bị đủ máu cho phòng phẫu thuật. Tôi sẽ nói với khoa gây mê hồi sức.”

Đến cửa phòng CT, hai người lớn tuổi theo sát phía sau bước tới và hét lớn: “Bác sĩ Thôi.”

Nghe thấy âm thanh, Thôi Thiệu Phong quay đầu nhận ra khuôn mặt khoảng chừng năm mươi mấy tuổi của người kia: “Giáo sư Phan?”

“Là con dâu út của tôi.” Giáo sư Phan chỉ tay về phía mẹ của Đông Tử đang nằm trên giường bệnh.

Thôi Thiệu Phong ngẩn cả người, ánh mắt rơi về phía người đàn ông năm mươi mấy tuổi đứng cạnh giáo sư Phan, kí ức quay về tin tức ngày trước: Chồng của giáo sư Phan ở Bệnh viện Bắc Đô bọn họ nghe nói là ông Từ Phó, cục trưởng Sở y tế thành phố.

Chà, phòng phẫu thuật có biến rồi đây. Thôi Thiệu Phong ngầm đoán trong lòng vậy mà lại đúng rồi.

“Trước hết để cho bọn họ đưa con đi kiểm tra đã.” Ông Từ giữ chặt lấy vợ, trấn an bà.

Thôi Thiệu Phong nhìn về phía Tạ Uyển Doanh: Có biết không?

Tạ Uyển Doanh không hiểu được ánh mắt của đối phương, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc.

Em này là sinh viên của Đàm Khắc Lâm nên cũng phải, làm sao mà sinh viên của Hiệp hội Y khoa Quốc gia có thể quen biết bên Bắc Đô bọn họ. Chỉ có thể nói nhăng nói cuội thôi.

Bệnh nhân được đưa vào phòng CT, Thôi Thiệu Phong tiến vào phòng kiểm tra tình hình của người bệnh.

Tạ Uyển Doanh đứng bên ngoài cùng người nhà bệnh nhân.

“Cám ơn em.”

Nghe thấy ba chữ này, Tạ Uyển Doanh quay đầu lại, bắt gặp hình ảnh giáo sư Phan hai tay nắm chặt tay cô.

“Cám ơn em, cô biết em là người gọi bác sĩ Thôi tới. Nhà cô đã chứng kiến hết mọi chuyện ở phòng khám rồi. Em là sinh viên y khoa của Bệnh viện Bắc Đô chúng ta sao?”

“Dạ không, em là sinh viên Hiệp hội Y khoa Quốc gia thưa giáo sư.” Tạ Uyển Doanh trả lời.

Giáo sư Phan nắm chặt tay cô, một lần nữa nói cảm ơn: “Rất cảm ơn em!”

“Không cần cảm ơn đâu ạ.” Giọng nói của Tạ Uyển Doanh bỗng dưng đanh lại, cô hoàn toàn có thể hiểu được tâm trạng của hai ông bà.

Phòng CT làm việc rất nhanh, không lâu sau bệnh nhân đã được đẩy ra, lập tức đẩy vào phòng phẫu thuật.

Cục trưởng Từ ở bên ngoài gọi điện cho con trai cả: “Em trai con đi công tác còn chưa trở về. Con đã đến Hiệp hội y khoa quốc gia chưa?”

“Con đến rồi, Hiệp hội đã sắp xếp để bác sĩ Tào chuyên gia hàng đầu của khoa phẫu thuật thần kinh thực hiện ca mổ của Đông Tử. Cha, chúng ta phải cảm tạ người bác sĩ đã cứu Đông Tử ngay tại hiện trường.”

“Bên này chúng ta cũng phải cảm ơn một sinh viên của Hiệp hội Y khoa Quốc gia. Cô ấy đã cứu em dâu của con trong lúc nguy hiểm.”

“Ai cơ? Bên trung tâm cấp cứu không phải nói sẽ đưa em dâu tới Bắc Đô 3 sao?”

“Mẹ của con quá tin tưởng cái bệnh viện này, nói không cần phải gọi điện thoại trước làm gì. Không nghĩ tới cảnh con dâu tới khám mà không gặp được bác sĩ, suýt chút nữa thì bỏ mạng.”

“Chắc là mẹ tức chết mất!”

“Bà ấy nóng lòng muốn tìm chủ nhiệm Mã nói chuyện cho ra lẽ.” Cục trưởng Từ nói.

Chủ nhiệm Mã nghe tin thì về phòng khám gấp, cho gọi cả y tá trực ban và bác sĩ Diệp vào văn phòng, hỏi: “Y tá trưởng của các người bận đi họp không ở đây, thế mà không biết đường gọi cho bên khoa ngoại sao?”

“Có thể gọi!” Toàn bộ y tá đồng thanh.

“Bên khoa ngoại nói là muốn tra cứu lịch sử cuộc gọi của bệnh viện, chứng minh mấy người không hề gọi cho bên đó.”

Có một y tá đổi giọng: “Bệnh nhân bị bất tỉnh, tôi tưởng là cô ấy bị chấn thương sọ não nên đã gọi cho khoa giải phẫu thần kinh. Nhưng bác sĩ Diệp nói cô ấy không phải bị chấn thương sọ não.”

Bác sĩ Diệp lập tức phản bác: “Tôi có phải bác sĩ chẩn đoán hàng đầu đâu.”

Bình Luận (0)
Comment