“Bọn họ nói cô đã tiếp nhận bệnh nhân.” Chủ nhiệm Mã nói.
Bác sĩ Diệp thề thốt phủ nhận: “Tôi không nhận, cũng không đưa ra chỉ định bác sĩ.”
“Cô còn nói dối được sao? Không có chỉ thị của cô mà sinh viên dám đi cắt tĩnh mạch bệnh nhân hả?”
Bị cấp trên giáo huấn, bác sĩ Diệp uỷ khuất: “Bác sĩ Thái là người bên ICU, tôi tin anh ta có thể làm được nên mới nhường cho anh ta giúp đỡ y tá. Chủ nhiệm Mã, có phải là em sinh viên y khoa của bệnh viện kia tố cáo với anh không? Anh phải biết cô ta tới phòng khám của chúng ta để bắt lỗi chứ.”
“Người ta nói đúng, gọi các cô mau mau xử lí.”
“Trong tay tôi đang nhận ba ca nhồi máu cơ tim, bộ tôi có ba đầu sáu tay hay sao? Tôi đã yêu cầu y tá tiêm thuốc cho cô ấy.” Sau khi phàn nàn, bác sĩ Diệp nói tới Tạ Uyển Doanh: “Chủ nhiệm Mã, anh nhất định phải gọi điện cho bệnh viện bên kia, nói bọn họ dạy dỗ cô ta cẩn thận vào. Cô ta nghĩ mình là ai mà đến khoa cấp cứu của người khác quơ tay múa chân?”
“Rầm!”
Cửa văn phòng bỗng nhiên bị đẩy ra.
Giáo sư Phan từ bên ngoài đi vào, chỉ ngón tay trước mặt bác sĩ Diệp nói: “Tôi không thể tin được bệnh viện của chúng ta lại có loại bác sĩ như cô, quả thực là một sự sỉ nhục đối với bệnh viện!”
“Giáo sư Phan, sao bà lại tới đây?” Bác sĩ Diệp kinh hãi nói.
“Tôi hỏi cô đó, mấy lời vừa thốt ra từ miệng cô có phải là cô thực sự nghĩ vậy không?” Giáo sư Phan dằn xuống từng chữ từng chữ.
“Giáo sư Phan, cô ta chuyên môn tới phòng cấp cứu của chúng ta làm loạn.”
“Em ấy gọi cô nhanh tới cứu người là làm loạn sao?”
“Có rất nhiều bệnh nhân, chúng tôi phải làm theo thứ tự, giáo sư Phan không biết sao?”
“Ở bên trên cô còn có bệnh nhân nào nghiêm trọng hơn con tôi nữa? Bụng nó xuất huyết sắp chết đến nơi, bây giờ cô nói cho tôi nghe, còn ai nghiêm trọng hơn nó nữa? Nguyên tắc cấp cứu bệnh nhân là cái thá gì chứ!” Giáo sư Phan kích động tới nỗi kéo bác sĩ Diệp ra ngoài.
Bác sĩ Diệp bắt đầu luống cuống.
“Các người có chỉ ra được không? Hôm nay mấy người không xong với tôi đâu!” Giáo sư Phan nổi giận đùng đùng hướng về phía bác sĩ Diệp và mấy y tá.
Mệt mỏi và bận rộn như thế, nhưng trong giờ làm việc không thể nói là đã mất lý trí của một nhân viên y tế, càng không thể nói là đã tê liệt không còn cảm xúc. Vì thế chuyện quan trọng mà bác sĩ Thôi lo lắng trước đó rốt cuộc đã xảy ra.
Tạ Uyển Doanh cũng không biết rõ thân phận của mẹ Đông Tử là ai, chỉ có thể đứng yên ở bên ngoài chờ kết quả phẫu thuật.
Khi bố chồng của mẹ Đông Tử ra ngoài gọi điện thoại, vì là điện thoại riêng nên cô không muốn làm phiền liền tránh đi.
Hai tiếng đồng hồ trôi qua, bác sĩ Thôi từ phòng phẫu thuật bước ra thông báo tình hình với người nhà bệnh nhân.
“Con bé sao rồi, bác sĩ Thôi?” Cục trưởng Từ khẩn trương hỏi.
“Cũng may bác sĩ Đàm lúc gọi điện cho tôi đã nói qua tình hình, có thể nói là động mạch bụng bị vỡ dẫn đến xuất huyết. Trước tiên chúng tôi đã tiến hành nắn bóp động mạch chủ ở bụng để ổn định huyết áp vì thế ca mổ diễn qua thuận lợi, bây giờ chúng tôi sẽ chuyển cô ấy về phòng ICU để theo dõi.” Bác sĩ Thôi nở nụ cười, cuối cùng cũng đã cứu được bệnh nhân nên anh ấy mới nhẹ nhõm như vậy.
“Bác sĩ Đàm là?”
“Anh ấy với tôi là bạn học, bây giờ đang công tác ở Hiệp hội Y khoa Quốc gia. Là chuyên gia phẫu thuật nội sao có tiếng trong ngành.”
Nghe được lời giải thích của bác sĩ Thôi, cục trưởng Từ nhớ tới cái tên Đàm Khắc Lâm nổi đình đám, nhiệt liệt gật đầu: “Tôi biết tôi biết, bác sĩ Đàm Khắc Lâm.”
“Đúng vậy, là anh ấy.”
“Tôi sẽ sắp xếp thời gian đến cảm tạ anh ấy. Còn rất nhiều người bên Hiệp hội phải cảm ơn, bọn họ đã đưa con tới cấp cứu kịp thời…Đúng rồi, sinh viên y khoa của Hiệp hội quốc gia tên là gì tôi còn chưa hỏi.” Cục trưởng Từ quay đầu lại thì phát hiện Tạ Uyển Doanh đã biến mất.
Tạ Uyển Doanh từ xa nghe bác sĩ Thôi nói bệnh nhân đã bình an vô sự nên đã rời đi, không đứng ở đây làm vướng tay vướng chân người ta.