Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 597 - Chương 597 - Đứa Trẻ Được Xuất Viện

Chương 597 - Đứa trẻ được xuất viện
Chương 597 - Đứa trẻ được xuất viện

Đi làm rồi.

Hai ngày không đến phòng bệnh, có chút xa lạ cùng hoài niệm. Trở lại văn phòng của giáo sư Đàm và gặp một số giáo sư khác.

"Tâm tình tốt hơn một chút chưa?" Giáo sư Thi Húc hỏi cô trước.

Tạ Uyển Doanh gật gật đầu: "Dạ em vẫn ổn.”

Xem ra bạn học tiểu Tạ này không biết hôm qua mình khóc qua điện thoại sao? Tôn Ngọc Ba hoài nghi nhìn cô.

"Em lại đây." Đàm Khắc Lâm nói với cô.

Tạ Uyển Doanh đi qua.

"Tối hôm qua tôi gọi điện thoại đến ký túc xá nhưng em không nghe máy, em đã uống thuốc gì?"

Tạ Uyển Doanh: ... À, tối hôm qua rốt cuộc là cô đã không nhận điện thoại của mấy vị giáo sư tiền bối chứ.

"Ibuprofen ạ."

"Đau đầu? Tự kê đơn thuốc cho mình? Em có quyền kê đơn không? Tôi có quyền kê đơn nhưng tôi không tự kê đơn thuốc cho mình.”

Giáo sư Đàm cùng đàn anh Tào rất coi trọng vấn đề này? Trong lòng Tạ Uyển Doanh rất ngạc nhiên, nghĩ thầm thật sự có thể xảy ra chuyện gì sao, càng không dám hỏi, hứa hẹn: "Giáo sư Đàm, em sẽ không tự mình kê đơn thuốc cho mình nữa.”

Coi như cô thông minh.

Đoàn người đi đến phòng kiểm tra. Từ hôm nay trở đi, Lý Khải An chính thức đi theo nhóm bọn họ thực tập, chứng tỏ là thử thách trước đó đã vượt qua. Đối với việc này, Lý Khải An rất phấn chấn. Bọn Lâm Hạo không thể tin được thực lực lâm sàng của cậu như vậy làm sao vượt qua được.

"Doanh Doanh, cậu xem thực lực của tôi giống như cậu ấy, cậu ấy qua cửa ải ta cũng sẽ qua cửa ải." Lý Khải An tự tin, giọng đắc ý nói: "Triệu Điềm Vỹ và lớp trưởng tuần này trực đêm còn không biết kết quả sẽ ra sao.”

Bạn cùng lớp lên mặt? Tạ Uyển Doanh nhìn biểu tình của mấy vị giáo sư khác bên cạnh. Lý Khải An thông qua ánh mắt của cô liền biết có điều gì đó không ổn, dùng tay che miệng mình lại.

Cũng may sự chú ý của các giáo sư đã bị các em nhỏ hút đi trước.

Hôm nay tiểu Nhã Trí xuất viện, được bố ôm vào lòng đang khóc như con cừu nhỏ.

Bị mọi người đoán trúng, đứa trẻ này trong lúc nằm viện không khóc, nhưng lúc xuất viện lại khóc rất nhiều.

"Đừng khóc đừng khóc." Ba Nhã Trí giúp con gái lau nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn, nói: "Không phải sau này không gặp được bác sĩ, các cô chú và các anh chị, vài ngày sau chúng ta vẫn sẽ trở về gặp bác sĩ. Đến lúc đó con không muốn đến bệnh viện thì phải làm sao bây giờ?”

Mối quan tâm của cha mẹ là đúng. Tính mấy đứa nhỏ luôn hay quên, hôm nay cùng ai chơi hay muốn ở cùng ai, ngày mai có chuyện mới chơi lập tức quên người cũ, so với móng heo lớn càng hoa tâm hơn.

Lỗ mũi nhỏ của tiểu Nhã Trí hít hít, mặc kệ như thế nào, oa tử này khóc như một con mèo hoa đáng thương, khiến người ta nhìn mà đau lòng.

Bà cụ giường số 8 nhìn thấy, an ủi đứa trẻ: "Bà cũng sẽ được xuất viện như con, hôm nay con xuất viện còn bà sẽ xuất viện vào ngày mai." Lời này của bà cụ không biết có thể trấn an tâm hồn của đứa bé hay không. Cái miệng nhỏ nhắn của tiểu Nhã Trí bĩu ra: Con cũng muốn ngày mai mới xuất viện.

"Bác sĩ Đàm." Bố của Nhã Trí nhìn thấy bác sĩ đến, xoay người cảm ơn các bác sĩ: "Cảm ơn các anh, bác sĩ Đàm, con gái tôi và vợ tôi sẽ nhớ mãi là các anh đã cứu mạng con gái chúng tôi." Mẹ Nhã Trí đã đi làm thủ tục xuất viện cho con gái.

"Không cần cảm ơn." Đàm Khắc Lâm thản nhiên đáp lại, đồng thời một đôi mắt nhìn vào mặt đứa nhỏ.

Tiểu Nhã Trí cảm nhận được ánh mắt chú Đàm, đôi mắt nhỏ lĩnh hội ý tứ của chú bác sĩ chớp chớp một cái, bàn tay nhỏ bé lập tức duỗi ra ngoài.

"Con muốn làm gì? Muốn chạm vào túi của chú bác sĩ sao?" Bố Nhã Trí phát hiện động tác nhỏ của con gái, vội vàng ngăn cản.

"Không sao, để cho con bé sờ." Đàm Khắc Lâm nói.

Bình Luận (0)
Comment